Trong lòng Diệp Du Đồng cảm thấy chua xót
Cảm giác không có mẹ, cậu hiểu rất rõ......
Sáng sớm hôm sau, Diệp Du Đồng vẫn thức dậy rất đúng giờ nhưng dường như cậu đang hờn dỗi ai đó. Rõ ràng cậu biết cha mình đang ở nhà nhưng lại hờn mát không chịu rời giường chạy ra phía sau vườn rình xem. Lúc này cậu cảm thấy mình thật buồn cười, chuyện như vầy căn bản là không thể nói với ai khác, vậy tại sao còn phải cố gắng kiên trì?
.
Qua sáu giờ, Diệp Du Đồng nằm lăn quan lăn lại trên giường không yên, cậu lặng lẽ ngâm nga trong lòng khúc "Rienzi", cứ như thế lập đi lập lại mấy lần. Cậu vừa ngâm vừa nhớ lại dáng vẻ trầm tĩnh kiên nghị của cha cậu khi nhắm mắt lại nghe nhạc, một dáng vẻ giống như đã nắm hết tất cả mọi việc trong tay, trong lòng cậu đột nhiên lại dâng lên nỗi tuyệt vọng: có lẽ cả đời này cậu cũng không đuổi theo kịp bước chân của người.......
Điện thoại bên đầu giường bỗng reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Điệp Du Đồng đành phải đưa tay nhấc điện thoại, thì thào hỏi: "A Lô?" Sớm như vậy, rốt cuộc là ai?
"Tiểu Đồng, thức dậy chưa? Ba cậu bảo tôi gọi điện hỏi sao cậu lại không xuống dưới nhà ăn sáng!" Giọng của Chu Ngọc San có hơi khó chịu, có lẽ là không muốn gọi cú điện thoại này cho lắm.
Diệp Du Đồng thật không dám tin tưởng vào những gì mình đang nghe, cậu chợt nhớ lại, dường như trong hơn tám năm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan/2163276/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.