Ăn sáng xong, Diệp Phùng Xuân ra ngoài làm việc, Diệp Ngạo Đông lập tức không thấy bóng dáng đâu, còn Chu Ngọc San trước đó cũng đã nói với chồng là hôm nay muốn dẫn con gái về nhà mẹ đẻ để thăm ông bà ngoại, cả ngôi nhà rộng lớn cuối cùng chỉ còn một chủ nhân là Diệp Du Đồng.
.
Cậu thất thỉu đi trở về phòng của mình, đặt mông ngồi xuống giường. Ngây người một lúc lâu, trong lúc vô ý cậu đã vươn tay kéo ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, lôi ra một cái hộp gấm hình vuông.
Trong hộp là một cái khóa trường mệnh bằng vàng ròng, tuy đã qua hơn tám năm nhưng vẫn còn mới tinh như ngày nào. Đây chính là món quà ông nội đã tặng cho cậu lúc cậu ngã bệnh nằm liệt trên giường khi mới bước vào Diệp gia chưa được bao lâu. Những mắc xích tinh tế, chiếc khóa được làm vô cùng tinh xảo, ngoại trừ những hoa văn rườm rà được khắc bên ngoài, nghe nói bốn chữ ở mặt phải "Nhạc chích quân tử", bốn chữ ở mặt trái "Vạn phúc Du Đồng" đều do chính tay ông viết.
Còn nhớ lúc ấy ở trước giường bệnh, Diệp Phùng Xuân đã trịnh trọng đeo chiếc khóa trường mệnh này lên cổ cậu. Ông nội nhìn cậu một hồi rồi mỉm cười vui mừng. Kể từ lúc đó, cậu trở thành Diệp Du Đồng, trước đó, cậu tên là Tiểu Vũ, có lẽ mẹ cậu đã sớm biết cậu là một đứa trẻ có vận mệnh nhẹ như sợi lông hồng.
Vuốt ve chiếc khóa nho nhỏ, lúc này Diệp Du Đồng mới cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan/2163272/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.