Tâm tình cậu bây giờ, không phải thất vọng nữa, mà là cảm thấy may mắn, may mắn mình đã vào lúc tính toán lợi dụng, cô lập được Dương Đông. Sau đó giữ lại cho mình một người như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện, bốn bức tường trắng khiến trong khoảnh khắc cậu cho là mình đã bị bắt cóc. Mãi đến khi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện máy móc chữa bệnh, mới biết rõ, đây là được cứu rồi.
Chương Kiến Quốc không phải tên biến thái cuồng giết người, cái ông ta cần chỉ là giết chết mình, không cần phiền phức như vậy.
Nhận thức này khiến Phùng Xuân thở phào một hơi mạnh. Gã đàn ông kia thật quá đáng sợ, bàn tay kia bị cậu đánh cho nát nhừ, người kia vẫn không từng rụt tay. Bây giờ nhớ lại, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, cũng may Chương Kiến Quốc hiện tại biết thế lực của mình đã giảm, không dám thật sự gây ra một vụ giết người tại nhà, xem hành động đó là muốn cậu và Tư Như Phong giống nhau, tạo hiện trạng bỏ mình ngoài ý muốn, cho nên cái mạng này của cậu mới còn.
Phùng Xuân vừa nhẹ nhàng giật giật tay chân, thử xem mình có mất tay mất chân gì không, lại vừa suy nghĩ, khi đó Lưu Bắc té xỉu, cho nên vệ sĩ ở dưới lầu mới phát hiện sao?
Phùng Xuân cũng không chắc lắm, chỉ là lo lắng, cậu được cứu, vậy không biết Lưu Bắc thế nào? Tên kia kề vào mũi cậu ta thứ gì đó, hẳn là cũng giống như mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016460/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.