Phùng Xuân cảm giác mình thật sự là gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không thể nào thoải mái nói với Dương Đông, “Em còn có người anh trai, tính ra anh có thêm một người anh vợ, anh sớm đã quen, tới gặp đi.” Làm vậy là thật sự muốn chết đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân nghe được mấy tin này, làm sao có thể ngủ tiếp được nữa? Bảo Lưu Bắc tìm giúp mình một cái áo khoác, cậu tự mình đứng dậy, đi tới trước cửa sổ.
Nơi cậu ở là viện an dưỡng, thế nên cũng không cao đến hơn mười tầng lầu như bệnh viện, tổng cộng chỉ có ba tầng, cậu vén rèm nhìn ra bên ngoài, liền đoán được mình ở tầng hai.
Khoảng cách giữa cậu và những người dưới lầu, so ra chỉ bốn năm mét, nhìn xuống là thấy rõ mồn một.
Dưới lầu vây quanh không ít người, đồ nghề tác chiến đông đủ, có lẽ vì chờ lâu, nhiều người ngồi thẳng cẳng trên nền cỏ, vừa hí hoáy máy quay vừa châu đầu ghé tai.
Tiếng ồn ào chính là truyền lên như thế.
Tình huống thế này, Phùng Xuân thật ra không xa lạ gì. Lần trước ở Quý Châu, Chương Thiên Ái chết rồi, cũng có nhiều phóng viên cắm giữ dưới lầu khách sạn, sau đó bị Dương Đông không biết đã dùng cách gì đuổi đi. Nhưng lúc này đây, lại cũng chính là anh gọi họ tới, nghĩ ra cũng thật thú vị.
Phùng Xuân hỏi Lưu Bắc, “Tin tức đã đến mức đó rồi? Bọn họ làm sao mà tin được?”
Lưu Bắc làm trợ lý của Phùng Xuân, khi thu thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016459/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.