Phùng Xuân từ sau khi có Tráng Tráng, tình người cũng từ từ thấm ra, đến khi Điềm Điềm cũng ra đời, liền hoàn toàn trở thành người bình thường, chuyện kiểu như giới thiệu đối tượng cho Lâm Dũng, không phải chưa từng làm, bốn năm năm nay cũng có mười hai mươi lần, nhưng có lần nào thành công đâu?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mười một giờ đêm, Lâm Dũng đứng tại cửa khách sạn, lo lắng chờ Phùng Xuân đi ra.
Hai vị tổ tông đứng xa xa đằng sau, Tráng Tráng đã bảy tuổi và Điềm Điềm bốn tuổi, cách mỗi mười giây sẽ đồng loạt hỏi một câu, “Bác ơi, ba con ra chưa?”
Này còn chưa kể, vừa nãy y mới ngăn cản hành vi ‘vượt ngục’ của hai đứa, lần đầu Tráng Tráng và Điềm Điềm đều kêu muốn tìm ba, hai đứa chia nhau nhảy ra hai bên cửa sổ, cũng may Tráng Tráng tính sai hình thể của chính nhóc, đến khi y đã túm được Điềm Điềm xoay trở lại, nhóc còn đang đạp đạp chân vắt vẻo trên cửa sổ.
Lần thứ hai, Điềm Điềm đột nhiên ôm bụng gào, “Bác ơi, đau bụng quá hà.” Y sốt ruột, vội vã mở cửa ôm con bé ra, hỏi nó làm sao lại đau, cảm thấy không ổn sẽ lập tức chạy đi bệnh viện, sau đó trở lại đón Phùng Xuân sau. Kết quả vừa mở cửa xe, Tráng Tráng đã vọt ra như đạn pháo, y ôm Điềm Điềm rượt hết ba phút mới bắt được đứa nhỏ trở lại. Mấy người lái xe cùng chung nhiệm vụ đỗ xe gần đó đều cười ha ha, bảo y, “Ông chủ của anh ấy à, nên tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016427/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.