“Tóm lấy đàn ông phải như chơi diều. Em muốn bắt lấy, nhưng mà gió thổi tới, cũng phải biết thả dây, làm người ta tự do một chốc. Chờ trời chiều rồi, ổng tự biết bay về nhà.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyện Tiểu Tiên Nhi tìm tới Lâm Dũng, y chưa nói cho bất kì ai khác.
Lúc này Lâm Dũng đã sang tuổi ba lăm, tự mình mở công ty riêng, tuy rằng không lớn như Đại Dương Quốc Tế, nhưng kinh doanh trơn tru rõ ràng, tài sản không nhiều không ít, ngày sống ở Bắc Kinh đủ thoải mái là được rồi. Theo lời Phùng Xuân nói, thời bây giờ người ta kết hôn trễ, hơn nữa người lớn tuổi sẽ biết thương yêu chiều chuộng nửa kia, tính ra cũng miễn cưỡng là một viên kim cương Vương lão ngũ hẳn hoi, tìm một cô gái để kết hôn không khó.
Nhưng khó ở chỗ, có ý định này hay không.
Nhắc tới chuyện này, còn phải kể đến vấn đề báo thù ngày xưa. Tuy rằng bây giờ xem ra, chuyện đã kết thúc từ lâu, e rằng một nhà bốn người Chương gia đã đầu thai luôn rồi, ngay cả Phùng Xuân hiện tại cũng đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, mỗi ngày làm một người cha thương con, chạy vòng vòng quanh Dương Đông và hai đứa con.
Nhưng trên thực tế, nếu như có một việc, từ khi anh mười tám tuổi đã khắc sâu trong lòng anh, thời thời khắc khắc anh xem nó trở thành mục tiêu để sống tiếp, thậm chí có lúc sẵn sàng vì nó mà giao cả mạng sống của mình ra, vậy thì, sức ảnh hưởng của chuyện đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016425/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.