Bạch Lãng phất tay, ý bảo một tiểu công công mang chiếc bàn đã chuẩn bị đến giữa đại điện. Sau đó hắn ta cũng liền đích thân đem xấp kinh văn đến đó đặt xuống.
Đàm Hoa mặc kệ bọn nô tài sắp xếp, liền hướng đến chỗ Yên Ngôn nhoẻn miệng cười: “Bạch Lãng đúng là nhanh nhẹn, mới đó mà đã đem được những bản kinh văn của Tĩnh Huệ về đây!”
Yên Ngôn đưa miệng cười đáp: “Người trong cung của Thục Phi nương nương đều là tâm phúc!”
Đàm Hoa có chút đắc ý trong bụng, liền quay đầu nhìn về phía giữa đại điện mà nói: “Bạch Lãng! Ngươi cũng nhanh tay mở những bản kinh văn kia ra đi. Đừng để mọi người ở đây chờ lâu!”
Bạch Lãng cười tít mắt cúi đầu “dạ” một tiếng. Giữa lúc hắn đang định đưa tay mở lấy sợi dây đang buộc những bản kinh văn lại với nhau, thì bên tai đã nghe một thanh âm vọng đến: “Cho ta vào trong đi! Việc này rất quan trọng!”
Mọi người trong đại điện bấy giờ ai nấy nghe thế đều ngạc nhiên, liền hướng theo cái thanh âm kia mà nhìn ra ngoài cửa đại điện, bất chợt nhận thấy đằng trước có tiếng huyên náo.
Đàm Hoa chau mày mà lạnh giọng nói: “Có chuyện gì thế?”
Hạ Thuỷ bên cạnh liền bước ra cửa đại điện. Một tiểu công công hớt hải chạy vào kính cẩn nói với nàng ta: “Dạ thưa Hạ Thuỷ cô cô, bên ngoài có vị cung nữ ở Mai Hoa Viện định đòi vào trong, chúng nô tài đang ngăn cản lại!”
Thanh âm hắn ta tuy nhỏ, nhưng người ở trong đại điện dường như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/46353/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.