Yên Ngôn ngẩng mặt nhìn nàng, lúc sau mới từ từ khẽ nói: “Thế thì muội lựa lời mà nói, tránh để bản thân nóng vội mà bứt dây động rừng, không những không giúp được nàng ấy mà trái lại còn hại người hại mình có hiểu không?”
Nguyên Ninh lặng lẽ gật đầu: “Muội hiểu rồi, nếu vậy thì hai người cứ ở đây trò chuyện, muội trở về viện sớm một chút, tiện thể ghé ngang qua Trúc Hoa Viện”
Nguyên Ninh nói đến đó thì lặng lẽ rời đi, Doanh Nhi đưa mắt trông ra cửa sổ nhìn xuống sân, dõi theo cái bóng của nàng khuất dần sau cánh cổng Tứ Quý Viện mà từ từ nói: “Hậu cung này vốn là cái ao nước đục, Thánh Tư Phu nhân không sợ rắc rối mà lại muốn lao vào chỗ thị phi đấy hay sao?”
Yên Ngôn mỉm cười: “Đó là do nàng chưa hiểu rõ Nguyên Ninh, thà nàng không để muội ấy biết, nếu đã để muội ấy biết rồi thì chuyện này muội ấy nhất định phải can dự. Huống hồ gì chuyện này liên quan trực tiếp đến long duệ, nếu Nguyên Ninh không lên tiếng thì ta cũng sẽ là người đến đó khuyên can Thuần Nghi Phu nhân”
Doanh Nhi vân vê tà áo mà cong môi nói: “Đúng vậy! Bản thân ta thật sự cầu mong hài tử trong bụng của Thuần Nghi Phu nhân có thể thuận lợi ra đời”
Yên Ngôn nghe ngữ điệu nàng ta như thế, suy nghĩ một chút liền ngợi ra mà tiếp lời: “Ta thấy hình như chuyện nàng cầu mong không chỉ đơn giản như thế!”
Đuôi mày Doanh Nhi khẽ giãn ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/2909886/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.