Thời gian lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc Tịch Dương cũng quay trở về. Hắn ta có chút thất vọng nói: “Dạ thưa nương nương, nô tài đã lục soát kĩ lưỡng, nhưng mà...”
Đàm Hoa nghe thế vui mừng trong dạ, liền thở hắt ra một hơi chán ghét nói: “Nhưng mà cái gì? Không tìm được vật chứng hay sao?”
Viên Thuận liền dập đầu mà oan ức khóc lóc nói: “Nô tài đã nói là mình trong sạch! Các vị nương nương xin minh chứng cho!”
Đàm Hoa chau mày nói: “Nếu hắn ta không đụng vào sổ sách! Có lẽ nào Quý Phi cô tự mình tính toán sai lệch, rồi đổ tất cả tội trạng cho nô tài?”
Thiên Tuyết giương mi tâm nói: “Bổn cung thân phận thế nào? Lại làm ra những trò ấu trĩ kia ư?”
Đàm Hoa tiếp lời: “Ai mà biết được, cô nói sổ sách bị người khác nhúng tay vào giở trò, vậy có chứng cớ gì chăng? Chi bằng cũng làm theo cách vừa nãy, đem nước đổ vào xem sao?”
Thiên Tuyết định nói câu gì, nhưng nghĩ lại liền lặng lẽ nói: “Sổ sách ở ngân cục được ghi chép bằng mực ở ngân cục, không phải là mực không thấm nước của bổn cung!”
Đàm Hoa buồn cười mà thất thố lớn tiếng: “Nói như vậy chẳng khác nào không bằng không chứng?”
Thiên Tuyết chau mày kiên quyết nói: “Có điều tờ thiếp thư khi nãy rõ ràng đã chứng minh hắn ta ám hại bổn cung đổi trắng thay đen! Tờ thiếp thư này bổn cung sai người chuyển đến cho hắn, không hề có người khác nhúng tay vào! Nhất định là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/2909873/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.