Tuy rằng lọ thuốc kia công hiệu, cộng thêm kỹ năng xoa bóp có nghề của Trần Cách nhanh chóng giúp Lạc Tĩnh Dực dịu bớt cơn đau, nhưng bệnh thần kinh tọa mãn tính không phải ngày một ngày hai là hết. Điều quan trọng là phải hạn chế ngồi lâu.
Nhưng khi làm việc mà bảo Lạc Tĩnh Dực dừng lại đứng lên vận động thì nàng hay bị mất hứng, bắt buộc phải ngồi một chỗ tĩnh tâm, có vậy đầu óc mới đủ tỉnh táo xây dựng kịch bản đầy đủ và chi tiết hơn.
Chứ nói gì đến việc nhập liệu bằng giọng nói.
Lạc Tĩnh Dực biết một số đồng nghiệp đã bắt đầu nhờ cậy tới phương pháp này. Tốc độ quả thật được đẩy nhanh hơn nhiều, nhưng mà nàng không quen dùng.
Không phải Lạc Tĩnh Dực chưa từng thử, chỉ là khi mở lên ứng dụng lên, đối mặt với hình ảnh microphone trên màn hình là tự dưng não trống rỗng, không nói được một chữ.
Biết rằng do dự mãi không ổn, nhưng mỗi khi Lạc Tĩnh Dực hạ quyết tâm ép bản thân mình phải nói thì vừa mở miệng đã lúng túng đọc sai, chỉ nội tên nhân vật thôi đọc đi đọc lại năm sáu lần vẫn không hiện ra kết quả chính xác, khiến người cộc tính như Lạc Tĩnh Dực mau chóng phát cáu.
Có lần Trần Cách đưa cà phê tới thì nghe tiếng Lạc Tĩnh Dực đang lặp đi lại lại tên vai chính vọng ra. Lạc lão sư tâm huyết như vậy mà laptop vẫn không phân biệt được, cứ nhầm nhọt lung tung làm Lạc Tĩnh Dực suýt tí nữa nổi sùng đánh nhau luôn với máy. Trần Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-trang-nhap-dien/4200323/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.