Hôm sau khi Lạc Tĩnh Dực tỉnh dậy, nàng cảm thấy thắt lưng vẫn còn hơi đau nhức nhưng không đến nỗi quá khó chịu như mình dự đoán.
Lạc Tĩnh Dực nằm trên giường vặn người khởi động một chút, sau khi xác nhận được như vậy là nhờ công lao Trần Cách cho mình ăn no lại nghỉ ngơi đầy đủ, Lạc Tĩnh Dực mãn nguyện muốn ôm lấy người bên cạnh vào lòng.
Nào ngờ chỉ bắt hụt lấy không khí, tay rơi phịch xuống giường.
Ơ kìa? Chỗ bên cạnh rỗng không lạnh lẽo, hóa ra Trần Cách đã dậy từ lâu.
Lạc Tĩnh Dực nhìn đồng hồ, đã quá 11 giờ trưa.
Chính ngay Lạc Tĩnh Dực cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ mình lại ngủ tới tận giờ này. Đối với một người nhiều năm liền luôn kiên trì dậy sớm viết kịch bản như nàng mà nói, đây đúng là một sự kiện hiếm lạ ngàn năm có một.
Có lẽ vì tối qua lao lực quá, Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm.
Chắc Trần Cách đã dậy từ sớm nhưng không nỡ đánh thức mình dậy nên xuống lầu trước rồi.
Lạc Tĩnh Dực vừa vệ sinh cá nhân vừa bồi hồi nhớ lại dư vị ngọt ngào của tối qua, sau đó lững thững đi bộ xuống lầu chứ không đi bằng thang máy con nhộng như mọi lần.
Từ trên cầu thang nàng đã thấy Trần Cách ngồi trên sô pha, Tả nữ sĩ ở phía đối diện đang say mê kể lại chặng đường yêu của bà và tiểu Kiểu. Trần Cách giống như học sinh ngoan, nghiêm túc nghe như nuốt từng lời cô giáo giảng đến nỗi quên cả chớp mắt.
Tổ Tông không biết từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-trang-nhap-dien/4200322/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.