Triệu Phùng Thanh vừa ra khỏi con đường này, mới nhận ra mình thật ngớ ngẩn.
Nơi này là vùng ngoại thành của thành phố D, hơn nữa lại còn là biệt thự tư nhân. Đến hay đi cũng có xe riêng nên xe taxi chẳng đi qua đây bao giờ.
Cô mở điện thoại ra thử lên mạng gọi xe.
Không tìm được xe taxi nào quanh đây.
Triệu Phùng Thanh ngước mắt lên nhìn trời xanh rồi lại đảo mắt nhìn ra đường quốc lộ phía trước.
Trong phạm vi quanh đây chỉ có một mình cô.
Cô vốn định không chào mà đi, ngay cả bóng dáng cũng chẳng để lại cho Giang Tấn, thế thì có vẻ sẽ giữ được hình tượng.
Cuối cũng vẫn bị hiện thực phũ phàng tát cho một cái.
Cô mang theo cơn đau đi một đường xa như vậy, bây giờ vẫn phải quay trở lại.
Triệu Phùng Thanh không muốn nghĩ nữa, cô dựa nửa người vào cột mốc trên đường, ngậm một điếu thuốc. Hút được mấy điếu, cô liền gọi điện cho Giang Tấn, “Giang tổng, tôi mệt rồi, đi không nổi.”
“Em ở đâu?” Giọng của hắn thực lạnh lùng.
“Tôi phát định vị cho anh đây.” Triệu Phùng Thanh cắn điếu thuốc, nhắc nhở: “Anh nhớ tới đón tôi đấy.”
“Em định bỏ chạy đấy à?” Hắn càng nói càng lạnh lùng.
“Cái gì mà định bỏ chạy.” Cô trợn mắt cứ nhìn lên bầu trời xanh kia, “Cái đó gọi là lưu lại truyền thuyết cho giang hồ.”
Giang Tấn cúp máy luôn.
Triệu Phùng Thanh chưa hút xong điếu thuốc ấy, xe hắn đã tới rồi.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/1986908/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.