Thiên Hòa năm thứ sáu, hoàng đế lần đầu tiên thực hiện lễ phong thiền, lập Phụng Cao cung dưới chân Thái Sơn.
Mười hai năm sau, hoàng đế lại được đỡ xuống xe ngự, một lần nữa bước vào hành cung năm xưa, người và việc bên cạnh, cùng với cái bóng lưng còng trong ánh sáng lờ mờ, đã hoàn toàn thay đổi.
Chư vương chư hầu từ khắp nơi đã tụ họp về đây, lễ phong thiền là đại sự, vương hầu không được vắng mặt. Họ đều xuất phát sớm từ phong địa, trên đường chỉ được mang theo không quá trăm người, khi tiến vào quận Thái Sơn, liền được triều đình phái binh mã dẫn đường kiểm tra, toàn bộ tùy tùng hộ vệ đều đóng trại ngoài thành Phụng Cao.
Mặt trời sắp lặn, bóng núi Thái Sơn khổng lồ từng tấc từng tấc phủ lên toàn bộ Phụng Cao cung thành. Trong bóng tối, bên ngoài cung thành, chư vương hầu tùy theo tước vị, thân sơ phân biệt mà dựng trại, từng lá đại kỳ tung bay trong gió chiều, quân mã triều đình tuần tra bốn phía, bảo vệ hành cung thiên tử rực sáng đèn lửa.
Sáng hôm sau, sau một đêm nghỉ ngơi, hoàng đế triệu kiến chư hầu, sau khi bàn chính sự, đến tối thì thiết yến khoản đãi.
Yến tiệc bắt đầu, hoàng đế ngồi ở vị trí chính giữa, quốc chủ Lục An quốc là Lưu Tặng quỳ bên bàn ăn thiên tử, nức nở khóc lóc, lúc thì nghẹn ngào, lúc lại đứt đoạn, đôi khi còn hòa cùng tiếng nhạc lễ trong điện.
“Thôi đi, khóc cái gì, bao người nhìn vào không sợ mất mặt à, còn không mau về chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5194838/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.