Hình ảnh là cũ kỹ, nhưng người trong tranh lại mang gương mặt ngây ngô tươi mới.
Khi ấy, phụ mẫu hắn vừa qua đời chẳng bao lâu. Hắn cùng tộc nhân và thuộc hạ cha để lại trốn chạy kẻ thù truy sát. Trên đường, một đêm nọ, một vị thẩm trong tộc vội vã đưa hắn trốn vào một căn phòng chứa củi. Hắn vì sợ hãi mà run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cúi gằm đầu, cắn môi không dám phát ra tiếng động nào.
Cùng trốn trong phòng củi còn có một thiếu nữ. Khi ấy hắn và nàng chưa thân thiết, chỉ vì người lớn nhà nàng bị nhà họ Lưu lôi kéo cùng đứng chung chiến tuyến, nên lần này cùng nhau chạy nạn.
Bên ngoài thấp thoáng có tiếng chém giết. Hắn sợ đến suýt không nhịn được mà lao ra ngoài thì một bàn tay vươn tới, nắm lấy tay hắn, rồi từng nét từng nét viết chữ lên lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của hắn.
Hắn sinh ra trong danh môn, ba tuổi đã khai tâm học chữ, lại đặc biệt nhạy bén với thi thư bút mực. Sự chú ý của hắn lập tức bị những nét chữ kia cuốn đi, chẳng mấy chốc tập trung phân biệt. Khi nàng viết xong, hắn liền nhận ra hai chữ: “Đừng sợ.”
Hắn từ từ nắm bàn tay lại, như muốn giữ chặt lấy hai chữ vô hình kia, lúc ấy mới có thể ngẩng đầu lên, quay sang nhìn nàng.
Trong phòng củi tối om, nhưng mắt nàng rất sáng, tựa sao trời, như ngọc châu.
Đôi mắt như vậy, thật hợp với cái tên của nàng—khoảng chừng một năm sau, hắn đã nói với nàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5194823/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.