Thiếu niên trên giường thay đổi tư thế, từ nằm sấp chuyển sang nằm nghiêng ra phía ngoài. Hắn cử động chậm chạp, do phải xoay người nên khi trả lời thì hơi thở có phần không đều: “Trúng độc là thật, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Sau khi nằm ổn, Lưu Kỳ liền từ từ điều tức. Qua màn che, hắn thấy Thiếu Vi lại dời chiếc giường thấp đến gần thêm hai bước, dường như để nghe rõ giọng hắn hơn, hoặc cũng có thể là để hắn bớt hao tổn khí lực khi nói chuyện.
Thiếu Vi vừa ngồi xuống lại thì liền hỏi: “Ta nghe nói chỉ xử trí một nội thị, nhất định là có kẻ mượn đao giết người rồi?”
“Phải, thừa cơ hạ độc, mượn đao giết người.” Giọng Lưu Kỳ tuy nhỏ nhưng rõ ràng: “Mưu thuật nơi này xưa nay không cốt ở chỗ phức tạp, mà là ở hiệu quả, tiến lui đều tiện. Người tham dự càng ít, càng đơn giản, càng vững chắc.”
Không biết có phải vì bị hắn nhận ra sự tò mò và khát học trong giọng nói của mình hay không, nhưng Thiếu Vi lúc này rất rõ ràng cảm nhận được, hắn đang thuận theo câu hỏi của nàng, cùng nàng bàn luận về những điều từng đọc qua trong binh thư mưu lược.
Thiếu Vi suy ngẫm rồi gật đầu: “Kế này không phải đại kế, hẳn chỉ là đối thủ tiện tay ném ra. Nếu không thành, bị ngươi phòng bị, xử lý một nội thị cũng dễ dàng sạch sẽ, lại còn có thể thăm dò thật giả của ngươi. Nếu thành công, thì đúng là lấy nhỏ thắng lớn, quá đáng giá.”
Lưu Kỳ gật đầu, còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193439/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.