Lưu Kỳ bỗng dưng lặng thinh.
Hoàng đế vẫn vịn lấy án thư, thân hình hơi khom, nhìn đứa con quỳ ngây ra trước mặt, thanh âm càng lúc càng khàn đục chậm rãi: “Năm đó, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tri, trẫm vốn không định lấy mạng hắn…”
Nói đoạn, ông nhìn sang những tấu sớ và mật tín đặt trên án thư: “Chuyện cũ đã qua, nay chiến sự liên miên, lòng quân sa sút, triều đình cũng không có lý do gì gây khó dễ với hậu nhân của hắn vào lúc này.”
Chữ “hắn” kia, thốt ra thật nhẹ, như tiếng vang cũ không muốn chạm tới.
Bất kể là vì tình cảm hay vì cục diện, hoàng đế đã tỏ rõ thái độ không lạm sát.
“Trẫm biết, ngươi cùng Tòng Nam từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm đặc biệt sâu đậm. Tính tình ngươi, trẫm cũng hiểu rõ, nếu hắn nương nhờ ngươi, ngươi thế nào cũng sẽ giữ mạng cho hắn… Vì vậy chuyện này, trẫm không trách ngươi.”
Ánh mắt hoàng đế một lần nữa cụp xuống: “Nhưng trẫm đã mở miệng hỏi, nếu ngươi còn dối gạt, từ nay về sau trẫm sẽ không thể tin ngươi được nữa.”
Đây là một cơ hội mà người cha dành cho con mình, không chỉ là chuyện đúng sai hay lợi hại, mà còn liên quan đến chữ “tín”.
Lưu Kỳ ngẩng đầu, dưới hàng mi đen nhánh ánh lên tia lệ mờ, các ngón tay chống trên mặt đất khẽ siết lại, đối diện ánh nhìn của quân phụ, hắn cuối cùng phục xuống, nghẹn ngào mà chân thành thổ lộ:
“Con quả thực đã dối gạt phụ hoàng!”
Hắn nói: “Những năm qua, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-nhat-troi-quang/5193435/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.