Thiết Kỳ Sĩ quay lại hôn cô đáp :
- Câu nói này đau hơn giết người.
Văn Đế Đế há miệng cắn tai khá mạnh rồi nói :
- Có đau không?
Thiết Kỳ Sĩ đau quá la làng :
- Trời ơi buông ra mau! Chơi kiểu này thì không chịu nổi rồi.
Văn Đế Đế nhảy về lưng ngựa mình cười khanh khách nói :
- Có ngày tiểu muội phải cắn đứt hai tai Kỳ ca!
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói :
- Té ra Thanh Tiêu Ngọc Nữ nổi tiếng về nghề cắn người.
Văn Đế Đế quát lên một tiếng vung roi toan đánh.
Thiết Kỳ Sĩ đã phòng bị sẵn vọt ngựa chạy trốn.
Văn Đế Đế quát hỏi :
- Chạy hả?
Cô phóng ngựa rượt theo.
Cả hai con ngựa này không phải lương câu. Người chạy cứ chạy, người rượt cứ rượt chẳng bao giờ đuổi kịp.
Hai người cao hứng đùa giỡn làm cho hai con ngựa thật thảm hại. Chúng chạy chưa được bốn mươi dặm, rồi đứng ỳ ra, đánh chết cũng không nhúc nhích được nữa. May ở chỗ trời đã hoàng hôn mà không có thị trấn. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Văn Đế Đế hỏi :
- Đế Đế! đêm nay chui vào đâu?
Văn Đế Đế cười đáp :
- Trước mặt có trái núi đất. Trên đỉnh nổi mấy cây cổ thụ. Chúng ta lại đó ngồi chờ cho đến sáng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chờ đến sáng ư? Không được. Chúng ta đi đêm còn hơn.
Văn Đế Đế đáp :
- Kỳ ca muốn ăn thịt ngựa chăng? Dù mình chẳng thương chúng thì cũng phải cho chúng nghĩ vài giờ để ăn cỏ đã.
Thiết Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/47631/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.