Ban đầu, trong phòng có thể nghe được tiếng gào thét phản kháng của vu nữ, nhưng chỉ nửa tiếng sau, cương quyết cự tuyệt, biến thành từng tiếng thở dốc kiều mị, âm thanh lọt ra bên ngoài, đầy ám muội…
Suối nước nóng ở hậu viện, Bạch Mộc và Tôn Nhất cá nước thân mật xong, hai người ướt sũng cao ngạo bước lên bờ, lau khô người, về phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Đằng Tú, nghe được tiếng động kịch liệt vô cùng khả nghi truyền ra, hai người che miệng trốn một góc cười thầm, Tôn Nhất nhịn không được hôn một cái lên cái cổ trắng mềm của Bạch Mộc, sau đó mới thoả mãn nắm tay cậu yên lặng kéo tới phòng khách.
Còn chưa bước vào, đã nghe trong phòng truyền đến giọng điệu cung kính của lão quản gia.
“Nhị thiếu gia, vì ngài không muốn gặp Duẫn tiên sinh, nên tôi đã sai người đưa cậu ấy về rồi, lá thư này là cậu ấy nhờ tôi giao cho ngài!”
Cẩn thận đặt phong thư lên bàn, sau đó mới xoay người rời khỏi, đi tới cửa, đúng lúc bắt gặp hai người, lão quản gia than thở một tiếng, lắc đầu, cất bước rời đi!
Hai người đi vào phòng, mặc dù bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình Tôn Kết Vũ rất xấu, cầm lấy thư nhìn cũng không nhìn, vò thành một cục vứt vào sọt rác.
Tôn Kết Vũ đứng dậy rời đi, Bạch Mộc tò mò nhặt mảnh giấy trong thùng rác ra, mở ra, nhìn dòng chữ viết trên đó:
Kết Vũ thiếu gia, em vẫn nghĩ rằng Đằng Tú thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1310010/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.