Cậu vừa nâng đầu anh ta lên, phát hiện đó cư nhiên là học trưởng Đằng Tú rất được hoan nghênh trong trường! Vẻ mặt đột nhiên có chút sửng sốt, phần sợ sệt trong lòng bị phần ngưỡng mộ vị học trưởng này lấn át trong nháy mắt. Cậu khẩn trương đỡ anh ta dậy, dùng hết khí lực toàn thân đem anh kéo tới trên lưng thần khuyển.
“Ngồi lên, nhân loại! Chúng ta đi khỏi nơi này!”
“À!” Tốn Khuê Lang đáp một tiếng, xoay người ngồi trên mình thần khuyển!
Đầu Bạch Mộc rất nhỏ, cậu bèn ôm y vào trong ngực, thần khuyển sủa một tiếng: “Nắm chặt!” Chà xát một chút rồi bay lên trời.
Tốn Khuê Lang còn chưa kịp phản ứng, theo quán tính thiếu chút nữa đã làm cậu té xuống đất, cậu kêu to mộng tiếng, vội vàng nắm chặt bờm lông trắng muốt của thần khuyển, trong lúc hoảng hốt suýt nữa đã ném Bạch Mộc đi!
Thần khuyển bay lên không chạy băng băng, uy phong lẫm liệt, gió đêm ở bên tai xẹt qua, mang theo thanh âm rít gào.
Tốn Khuê Lang ngắm nhìn bốn phía, rừng cây tụt lại đằng xa, tốc độ cực nhanh, giống như ngồi xe lửa tốc hành. Chẳng qua cảm giác này còn thích hơn, cỏ cây lướt qua lòng bàn chân, gió táp vào mặt, bay lượn nhất định là cảm giác này đi.
Tốn Khuê Lang từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy thích thú khi bản thân có năng lực khác thường.
Vẻ mặt sững sốt, đồng thời cũng hiện lên thần sắc kinh ngạc cùng thích thú.
Không lâu sau, thần khuyển đã rời khỏi cánh rừng Tuyệt địa ô nha.
Tốn Khuê Lang chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309971/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.