Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Do Lê càng ngày càng chìm vào u oán, nỗi hận bị cướp mất người yêu, nhuốm đầy khuôn mặt kiều diễm của cô, khiến cô ta nhìn qua trông dữ tợn đáng sợ!
Trong con ngươi tức giận của cô ta thoáng qua một đạo ngoan lệ, đôi tay gầy vung lên, một luồn linh lực mạnh mẽ theo những lọn tóc đen dài đánh úp về phía Bạch Mộc, thần khuyển nấp trong bụi cây phía sau Đằng Tú trong nháy mắt vọt ra, nhe răng nhếch mép về phía Do Lệ, hung ác cắn một cái vào cánh tay cô, một tiếng răng rắc, chỉ nghe được thanh âm xương vỡ vụn, xương cùng cánh tay cầm đầu lâu máu chảy dầm dề bị cắn rớt xuống.
“A!”
Do Lê thê lương kêu rên, tóc tai rối bù, giống như ác quỷ dữ dằn hung tợn, máu tươi thoáng tuôn ra ngoài, trên không trung tạo thành dòng suối phun vô cùng xinh đẹp!
Thần khuyển không gì sánh được, oai phong lẫm liệt, ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, đem toàn bộ cánh tay nuốt vào cái bụng.
“Cánh tay của tôi!” Do Lê the thé kêu sợ hãi!
Đằng Tú cũng luống cuống, đưa tay hô to: “Thần khuyển, đừng!” Thế nhưng thần khuyển hoàn toàn một bộ không nể mặt, ánh mắt hung tàn, lần nữa nhào tới trước.
Do Lê thất kinh, vết thương trên người đang chảy máu không kịp khô, vội che cánh tay hướng chỗ sâu trong rừng chạy đi.
Thần khuyển gầm thét, bốn chân như sinh phong, mấy bước đuổi theo Do Lê, móng vuốt to lớn vung lên đem cô ta đè xuống đất, mắt nó lộ ra hung quang, cúi đầu ngoan lệ táp tới.
Đằng Tú ở phía sau trong lòng một trận khẩn túc, lập tức đặt Tôn Nhất trên đất, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới, té nhào vào người Do Lê, đem cô hộ trong người!
Một trận gió mãnh liệt xẹt qua, lúc thần khuyển thấy Đằng Tú nhào tới đã không kịp thu miệng lại, miệng to như chậu máu mạnh cắn bả vai Đằng Tú.
Rắc một tiếng!
“A!” Đằng Tú đau đến lạc giọng kêu to.
Một cú này hạ xuống hung tàn, xương bả vai Đằng Tú liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Thần khuyển bây giờ, ánh mắt hung ác độc địa, Đằng Tú căn bản không thể khơi dậy nơi nó nửa điểm hoà nhã, một lần nữa mở miệng, cắn quần áo Đằng Tú, ngửa cổ đem y vứt ra xa.
“Đừng a! Do Lê….” Toàn thân Đằng Tú đầy máu, chảy máu quá nhiều cùng vết thương nghiêm trọng, khiến y hoàn toàn không đứng dậy nổi. Y đưa tay kêu la, cũng không có khí lực ngăn cản, trơ mắt nhìn thần khuyển đem em gái thân nhất xé nát, từng miếng từng miếng nuốt trong bụng.
“Do Lê!”
Đằng Tú nghẹn ngào khóc lớn, âm thanh thê lương lẫn buồn đau, phá vỡ toàn bộ bầu trời đêm, quanh quẩn ở trong rừng.
Cách đó không xa, vết thương trên người Bạch Mộc quả thực quá nặng, hồn khí không ngừng tràn ra ngoài, lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ có tai mơ hồ nghe thấy tiếng khóc bi thương đến tận xương tuỷ truyền tới.
Trong một góc tối, Tôn Kết Vũ mang theo một đứa bé gái vô cùng thấp bé, lẳng lặng quan sát tình huống nơi này.
Từ lúc nhận được điện thoại của biểu ca, sau khi biết chuyện nơi đây, hắn liền mang lòng xem kịch vui hăng hái dẫn theo thức thần toạ phu đồng tử đi tới cánh rừng quỷ dị âm u này, thấy bọn họ đang đánh nhau.
Lại không nghĩ rằng, trò hay kết thúc sớm như vậy.
Tôn Kết Vũ tâm tính biến thái cảm thấy không thỏa mãn, lạnh lùng nói với bé gái tọa phu đồng tử: “Không phải cô nói Do Lê kia rất mạnh sao? Cũng không gì hơn cái này, lưỡng bại câu thương có cái gì vui!”
Tọa phu đồng tử có khuôn mặt chạm trổ xinh đẹp như búp bê, tóc dài đen nhánh tùy ý buông ở phía sau, suôn mượt từ gót chân kéo đến trên mặt đất, gió nhẹ lướt qua, một vài lọn tóc theo gió bay bay.
Cô ta có vóc người giống như đứa bé, là một yêu quái nghìn năm xinh đẹp. Tính cách lạnh lùng, linh lực mạnh mẽ, có thể đoán trước mọi việc trên đời, nghe nói tọa phu đồng tử có thể làm cho gia tộc càng thêm thịnh vượng, vì vậy Tôn Kết Vũ đặc biệt xem trọng cô!
Lúc này, tọa phu đồng tử dùng gương mặt vô cảm cùng âm thanh lãnh nhược băng sương nhắc nhở Tôn Kết Vũ: “Đừng quên, trên cây còn có một con nhện!”
Tôn Kết Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con nhện to kia đang dùng ánh mắt như đèn pha chăm chú nhìn thần khuyển ở xa xa.
Giọng điệu Tôn Kết Vũ cũng lạnh lẽo, thơ ơ trả lời: “Thật là một thứ ghê tởm!” Đưa tay từ trong túi áo lấy ra cái bình đã chuẩn bị sẵn, giao cho tọa phu đồng tử: “Cô đi đem con nhện kia bỏ vào bình, tôi cản trở thần khuyển!”
Tọa phu đồng tử đưa tay nhỏ bé nhận lấy cái bình.
Tôn Kết Vũ nhìn về hướng thần khuyển đi đến, nấp mình phía sau cây để thần khuyển không dễ phát giác.
Trên chiến trường, thần khuyển hiển nhiên đã đem Do Lê cắn nuốt sạch sẽ, nó trở lại bên người Tôn Nhất, nhãn thần ưu thương, một bên phát ra thanh âm hừ hừ từ trong mũi liếm vết thương của hắn, một bên dùng móng vuốt cào cào thân thể hắn, tựa hồ muốn đánh thức hắn dậy.
Một chỗ khác, Đằng Tú mất đi người thân, trong lòng trống rỗng, tuyệt vọng nằm trên mặt đất, nước mắt như suối không ngừng trào ra ngoài, máu trên vai chảy ra, nhuộm mảng lớn trên quần áo và một vũng huyết hồng trên đất, y thậm chí có thể ngửi được mùi tanh của máu mình.
Bạch Mộc, Đằng Tú, Tôn Nhất, ba người tựa như ba đỉnh hình tam giác, phân chia ở ba chỗ khác nhau.
Đây là một cuộc chiến chết chóc, nếu có giúp bọn họ một chút, có lẽ là có thể từ chỗ thần linh, nhặt một cái mạng quay về, nếu không, sợ rằng tất cả mọi người đều bị mất mạng!
Tôn Kết Vũ thấy một màn này trước mắt, trong lòng hết sức dễ chịu!
Bạch Mộc là linh loại hắn sớm muốn diệt trừ, mà Tôn Nhất cũng là cái gai trong trong mắt của hắn, đem y nhổ đi là chuyện vô cùng cấp thiết, về phần biểu ca Đằng Tú, lại càng chướng mắt, rõ ràng là cô sau khi thần ẩn lưu lại dị chủng, thế mà vẫn còn ưỡn ngực nghênh mặt sống trên đời.
Giết người là phạm pháp, hắn mặc dù chán ghét bọn họ, xoá đi ý niệm sai lệch từng có. Chỉ có tiểu u linh là ngoại tộc, hoàn toàn không được luật pháp bảo vệ, thậm chí đối với nhân loại mà nói, diệt trừ u linh trái lại là một việc khiến người vui lòng.
Tôn Kết Vũ lãnh đạm nhìn hết thảy trước mắt, khóe miệng câu lên một nụ cười quỷ dị.
Đối nơi cách đây không xa lắm, lẩm bẩm: “Tôn Nhất, tao cũng không giết mày! Trời cao có mắt, để cho mạo bài hóa mày chết ở chỗ này. Về phần biểu ca, mỗi ngày đều ở bên tai tôi ồn ào, thật là một tên khó ưa, cứ để anh ta cùng mày cả thảy xuống địa ngục đi!”
Khóe miệng âm tà càng ngày càng nặng, hai tay nhẹ nhàng mở, tạo ra một kết giới, đem bọn họ vây bên trong kết giới.
Tọa phu đồng tử trở lại bên cạnh, cô ta nói: “Xong chuyện! Cô có thể đi thu phục con nhện buồn nôn kia!”
“Đã biết chủ nhân!” Tọa phu đồng tử dùng lời nói cứng ngắc rập khuôn đáp.
Bước chân cô trầm ổn mà thong thả, từ trong rừng cây đi ra, từng bước một đi tới dưới tàng cây.
Cô cách thần khuyển quá gần, hiển nhiên đã bị phát hiện. Thần khuyển vốn đã ôn hoà. Ánh mắt lần thứ hai trở nên hung bạo, nhảy vọt lên, trực tiếp hướng cô nhào tới.
Tọa phu đồng tử vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn thần khuyển, trơ mắt nhìn nó đụng vào kết giới mà mắt thường không thể nhìn thấy được, trong miệng phát ra tiếng chó sủa gào thét.
Thần tình cô ta bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Thần khuyển, cậu đã bị nhốt ở bên trong, tạm thời nghỉ ngơi một chút đi!”
Thần khuyển nhe răng nhếch miệng, dùng ngôn ngữ loài người trầm thấp mà hùng hậu nói: “Tọa phu đồng tử, cô thân là cát tường yêu quái (yêu quái mang lại may mắn),tại sao có thể trợ giúp loài người làm việc ác?”
Tọa phu đồng tử diện vô biểu tình: “‘ Tôi không giúp đỡ bất luận kẻ nào làm việc ác, tôi chỉ đang nghe theo phân phó của chủ nhân!”
Cô và thần khuyển vốn là bạn bè, lúc này lại bởi vì hai người chủ nhân mà cả hai phải đối nghịch nhau.
Tọa phu đồng tử lẳng lặng đưa mắt nhìn nó trong chốc lát, trong đầu nghĩ cái gì không ai biết. Tiếp theo xoay người, đem bình thủy tinh trong suốt thả trên đất, ngước nhìn con nhện khổng lồ trên cây, dùng âm điệu đặc biệt gọi: “Nhện tinh, xuống đây đi! Ngươi bây giờ an toàn rồi!”
Lời của tọa phu đồng tử nghe vào đặc biệt tầm thường không có gì lạ, nhưng lại hàm chứa lực lượng cực mạnh, và tính sai khiến và mê hoặc.
Con nhện to lớn trên cây, trong giới yêu quái đều kính trọng vị tọa phu đồng tử trước mặt này, tính tình trở nên ôn thuận. Chậm chạp từ trên cây bò xuống đất, trong miệng phát ra thanh âm tê tê.
Tọa phu đồng tử dịu dàng vuốt ve nó, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ, không cần phải sợ, vào đi!” Âm thanh tuy lãnh đạm, nghe vào tai nhện tinh lại rất ấm áp.
Thân thể nhện tinh co rút lại, chỉ thấy thân thể cao lớn kia đang dần dần nhỏ lại, cuối cùng trở thành con nhện nhỏ như bình thường, nó nhanh di chuyển tám chân chui vào trong bình.
Tọa phu đồng tử thu hồi bình chứa, đậy kín nắp bình, trở lại chỗ thần khuyển gần đó, cách kết giới nói với nó: “Thần khuyển, vận mệnh của các cậu tôi đã thấy toàn bộ, nhưng, vạn vật không gì là tuyệt đối mọi thứ đều có thể thay đổi, hài tử kia là mấu chốt, cậu ta có khả năng sửa chữa sự vật vốn đã được định trước, thậm chí là lịch sử. Sự xuất hiện của cậu bé đã phá vỡ quy tắc yêu giới, vận mạng của tất cả mọi người tôi đều có thể rõ như lòng bàn tay, chỉ có hài tử kia là tôi nhìn không được, tương lai cậu ta còn là một ẩn số!”
Nói xong, liền đi tới bên cạnh Tôn Kết Vũ.
Thần khuyển sủa sủa, lay động cả rừng cây, lá cây bị chấn động mà rơi rào rào, “Tọa phu đồng tử, lời cô nói là có ý gì?”
Tọa phu đồng tử không trả lời, lẳng lặng đi theo Tôn Kết Vũ rời khỏi khu rừng âm u.
Dọc đường, Tôn Kết Vũ nghiêng đầu hỏi: “Cô nói với thần khuyển đã nhìn rõ vận mạng của bọn họ, vậy bọn chúng có thể sống qua đêm nay không?”
Tọa phu đồng tử mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Theo khả năng dự đoán của tôi, hai nhân loại kia đều sẽ chết!”
Trên mặt Tôn Kết Vũ lộ ra nụ cười âm lạnh: “Thật là rất hợp ý tôi! U linh kia thì sao? Có tan biến không?”
“Tôi không biết!” Vẫn là lạnh lùng như vậy.
“Không biết?” Đầu lông mày Tôn Kết Vũ nhíu lại, trong lời nói hàm chứa một chút không vui, hỏi ngược lại: “Tọa phu đồng tử sẽ có chyện không đoán trước được?”
“Đứa nhỏ kia rất đặc biệt! Chỉ có tương lai cậu ta tôi không đoán được!”
Câu trả lời của tọa phu đồng tử làm Tôn Kết Vũ kinh ngạc, xoay người chạy trở lại.
Tọa phu đồng tử đứng yên tại chỗ, không nhanh không chậm nói: “Chủ nhân, cậu đừng quên, chỗ đó còn có một thần khuyển canh giữ, kết giới của cậu chỉ có thể vây khốn nó một lúc. Một khi kết giới bị phá hỏng, chỉ sợ cậu và tôi cũng không phải là đối thủ của thần khuyển.”
Tôn Kết Vũ ngừng bước, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa. Hồi lâu, mới không cam lòng xoay người lại, mặt âm trầm lạnh lùng nói: “Sớm biết vậy, tôi sẽ không thu nhận và giúp đỡ cô, linh lực cường đại như thế, nhưng chỉ là một thức thần bảo vệ, thời khắc mấu chốt một chút tác dụng cũng không có!”
Tọa phu đồng tử mặt không đổi sắc: “Tôi là thức thần bảo vệ của chủ nhân, không có cách nào vứt bỏ. Nếu như chủ nhân chán ghét tôi, hoàn toàn có thể giết chết tôi, rồi lại chờ bổ sung thức thần mới!”
“Giết chết cô? Tọa phu đồng tử là biểu tượng may mắn! Lưu cô lại gia tộc có thể thịnh vượng, nếu mà đem cô vứt đi sẽ khiến gia tộc suy tàn, nếu giết chết cô gia tộc còn không phải sẽ giết tôi! Tôi cũng không ngu như vậy!” Khẩu khí thập phần khinh thường!
“Tôi sẽ không làm thương tổn bất luận kẻ nào!” Tọa phu đồng tử bình tĩnh nói.
“Cùng bản tính của cô không quan hệ đi! Thân thể cô tự phát ra năng lực đặc biệt! Việc này chính cô cũng không thể thay đổi!” Tôn Kết Vũ rõ ràng không kiên nhẫn.
Tọa phu đồng tử trầm mặc, hai người đi song song, cùng nhau ra khỏi cánh rừng Tuyệt địa ô nha.
Sau khi bọn họ đi, Tuyệt địa ô nha lần nữa lại xôn xao.
Các u linh trong rừng rậm rối rít từ phía sau cây chui ra, mọi người nghị luận ầm ỉ.
Tọa phu đồng tử (Zashiki Warashi) là một yêu quái mang lại may mắn cho gia chủ thường được biết đến dưới hình dạng một bé gái khoảng 5-6 tuổi, kiểu tóc truyền thống của Nhật Bản và mặc áo kimono. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.