Người trước mặt tóc trắng xoá, một chòm râu lớn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn và da lão hoá. Ông lão bay lên trước, dùng đôi tay khô cằn đầy nếp nhăn ôm cậu lên.
Tầm mắt Bạch Mộc mơ hồ, nhưng từ trong đôi mắt đã mờ không rõ của đối phương, cậu hình như thấy được một tia ấm áp.
Ông cụ tốt bụng hiền từ, cậu rúc vào trong ngực của lão, cảm thụ thương yêu chưa từng có từ trưởng bối!
Nghĩ đến mình lúc nhỏ thường xuyên hâm mộ kẻ khác có cha mẹ thương yêu, mà bên cạnh mình lại không có một bóng người, nước mắt một lần nữa rơi ướt áo.
“Hài tử đừng khóc!” Lời trấn an của ông lão còn chưa dứt, đầu lâu trong tay nữ nhân kia lại tuôn ra một đám tóc đen, bay thẳng về phía ông cụ, như rắn độc cuốn lấy thân thể y.
Tóc đen trên người Bạch Mộc cũng tăng lên, một lần nữa đem cậu siết chặt.
Tóc dài chia làm hai cổ lực đạo cứng rắn đem cậu xé làm đôi.
“Này! Đằng Tú, anh thả ông lão kia ra đi!” Bạch Mộc giãy dụa kêu to.
“Câm miệng!” Thanh âm nữ tử càng âm trì.
“Hài tử!” Lão nhân cũng gọi Bạch Mộc!
Nữ nhân u ám nhìn chằm chằm ông lão, âm thanh âm lãnh mang theo ngữ điệu quỷ dị, chầm chậm vang lên: “Lão già kia, ta ở khu rừng sâu tối tăm này hết lòng bảo vệ các ngươi, ngươi lại dám phản bội ta!”
Thanh âm bỗng nhiên trở nên ngoan lệ, mang theo sát khí âm tà!
Lũ u linh mặc dù được nàng bảo vệ, nhưng nàng lại cự tuyệt không muốn ra khỏi cổ bảo, ông lão hiển nhiên không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309967/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.