Ánh mắt Tôn Nhất do mới vừa suy tư mà trở nên chuyên chú, bởi vì sự chuyên tâm kia mà dần biến thành nóng bỏng! Không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể thấy mặt của hắn nghiêm túc lại căng thẳng, cùng đôi mắt cương trực chưa từng dao động! 
Môi học trưởng thật đẹp! 
Bạch Mộc hỗn loạn suy nghĩ, mặc dù biết Tôn Nhất chỉ là đang có vấn đề suy nghĩ, lại vẫn như cũ mặt đỏ tới mang tai! 
Đột, đột, đột… 
Trong phòng an tĩnh cơ hồ có thể làm người nghẹt thở! Thậm chí có thể nghe được hơi thở mạnh mẽ mà hữu lực của đối phương, còn cả tiếng tim đập! 
Môi Tôn Nhất cứ như vậy trực tiếp tiến lên, gắt gao bao phủ trên môi Bạch Mộc! 
Bạch Mộc sợ hết hồn, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: “Học trưởng!” Sợ hãi kêu lên, theo bản năng đẩy hắn ra! Sau đó, lại vì trì độn bản thân mà hối hận. 
Tôn Nhất ngẩn người, thần sắc mất tự nhiên, nhàn nhạt nói câu: “Xin lỗi! Là tôi tự đa tình!” Đứng lên rời đi! 
“Không phải vậy, học trưởng!” Bạch Mộc vươn tay bắt hắn lại, “Tôi, tôi….” Trong đầu ngổn ngang, không biết nên giải thích như thế nào! 
Tôn Nhất nhàn nhạt cười một tiếng, xoa lên gương mặt thanh tú đối diện, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gò má Bạch Mộc, trấn an nói: “Chuyện vừa rồi liền quên đi! Về sau tôi sẽ không quá phận nữa!” 
“Không phải như thế! Học trưởng em rất thích anh!” Bạch Mộc sợ Tôn Nhất sẽ vì vậy chán ghét cậu, nhào tới ôm lấy hắn, một hơi không nghĩ nói ra lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309938/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.