Học trưởng cứu tôi! Học trưởng mau cứu tôi a! Bạch Mộc cầu cứu: “Cục cục….” 
Tôn Nhất ý cười nồng đậm! Tất nhiên, làm hắn vui vẻ nhất không chỉ là hình ảnh buồn cười kia của Bạch Mộc, mà còn có loại khả năng khôi phục tâm tình cực nhanh! 
Có một nữ sinh xinh đẹp trong đội ngũ múa, đầu tiên là kinh ngạc một chút khi nhìn thấy Tôn Nhất, ngay sau đó nàng tách khỏi vũ đội, chạy lên trước cười khanh khách, chào hỏi: “Tôn Nhất, lần đầu thấy bạn đến quảng trường chơi!” 
“Hương Nại Tử?” Tôn Nhất ngẩn ra, giây kế tiếp lại khôi phục lạnh lùng trước kia, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” 
“Ách?” Tôn Nhất lãnh đạm như thế, Hương Nại Tử hơi sửng sốt một chút. 
Tiếng động lớn xung quanh ồn ào không ngừng, bầu không khí giữa hai người lại có phần xấu hổ! 
“Ha ha?” Hương Nại Tử vội vàng che giấu xấu hổ của mình: “Mỗi tối mình đều đến đây tập!” 
Tôn Nhất căn bản không để ý tới lời của nàng, con ngươi đen nhánh vẫn nhìn chăm chú về phía xa xa, không trả lời. 
Hương Nại Tử lại thêm mất tự nhiên! “Cái kia, ừm….” Tay nhỏ nhắn mềm mại không tự chủ xoa xoa gò má mình, nàng khẩn trương nghĩ: Tôn Nhất thật lạnh lùng, có phải mình nói sai chỗ nào không, chọc giận bạn ấy? 
“Tôn Nhất?” Lần nữa thu hồi tâm tình lo lắng, lộ ra nụ cười mê người, hai tay chắp ở sau lưng, nói: “Mình có thể ngồi ở chỗ này không?” Trong lòng mang theo một chút thấp thỏm, rất sợ gặp phải lời cự tuyệt từ hắn! 
Tôn Nhất liếc nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/1309937/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.