Thiết Mộc Ưng sau khinghị sự ở Chánh Điện xong rời đi thì đã qua giờ Thân.
Hắn mang khuôn mặt lãnh không biểu lộ gì, bước đi nhưgió qua phòng ngoài thật dài, thấy hắnđi qua, tất cả đều khuất thân hành lễ, lại không một người nào dám ngẩng đầunhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Có người trong mắt có bất mãn, có người trong mắt có bất an,càng có nhiều người trong mắt cất giấu sợ hãi.
Hắn không trách bọn họ, dù sao một cái liền có thể hạ lệnh xửtrảm sư tôn thành chủ, ngay chính bản thân hắn cũng không thể chấp nhận. ThiếtMộc Ưng rất nhanh nhắm mắt lại che giấuđau xót, lại mở mắt ra trở lại làm con người nghiêm nghị lạnh lùng.
Thôi, muốn dân không còn khổ, cần phải đòi hỏi thâm mưu, mớicó thể nhìn dân chúng vui vẻ trong tương lai
Dù sao cha mẹ sau khi qua đời, hắn đã sớm thói quen cô độc mộtthân. Huống hồ, hắn thân là tướng quân quyền cao chức trọng, sợ l cho người talấy quan hệ họ hàng mang ra làm cơ hội, trước kia tận lực không giám cũng nhiềungười thân cận, lâu nay, chỉ có Lý Hổ dám đối với hắn nói thẳng nội tâm; chiếncông càng lớn, thì càng thêm cao xử bấtthắng hàn.
May mắn, hiện nay có Tiểu Phúc nghe hắn nói tâm sự. Nó trôngbộ dạng ngốc nghếch khờ khạo, nhưng luôn tâm tình của hắn có tốt hay không, nêukhông thì sẽ liền chọc cho hắn cười.
Thiết Mộc Ưng cước bộ nhanh hơn, bước vào sân thành phíaTây.
Trong sân vài toà đèn lồng đỏ thẫm to lớn nến đã được châm đốt,đình viện thực trồng rạng rỡ tỏa sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-yeu/49118/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.