Quỷ Vương phủ.
Trong nội đường của Kim Thạch tàng thư.
Chu Nguyên Chương ngồi cùng phía với Quỷ Vương, miệng cười sảng khoái nói: “Lần trước tiểu đệ tới đây cầu Nhược Vô huynh bốc một quẻ về vận nước, chớp mắt đã qua hai tháng tám ngày.
Quẻ bói của Nhược Vô huynh rõ ràng, chứa đựng thiên cơ khó lường, những gì đã nói đều ứng nghiệm, tiểu đệ hết sức bội phục.”
Quỷ Vương Hư Nhược Vô bình thản cười nói: “Nhìn Nguyên Chương huynh như đã có định liệu rõ ràng, hẳn là mọi việc trôi chảy, thật đáng mừng.”
Mắt Chu Nguyên Chương lóe sáng nói: “Từ khi nhận được tin Tĩnh Am quy tiên, tiểu đệ không kìm được mà nhớ tới những chuyện xưa.
Ai! Tiểu đệ xưng vương từ năm Giáp Thìn, đến nay đã được ba mươi bốn năm.
Nghĩ lại, giống như một giấc mộng xuân thu.
Nhược Vô huynh nói đúng, ngoại trừ một quãng thời gian ngắn ngủi sau mỗi lần thắng lợi, tiểu đệ chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn, chỉ biết cắm đầu vào chính vụ, nếu như lấy hết những sự vụ đó thì ta chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Hư Nhược Vô lắc đầu thở dài: “Đây là cái giá phải trả để làm hoàng đế.
Sở dĩ, Hư mỗ không muốn xem ông là hoàng đế, chính là hi vọng ông còn có người có thể cùng nói chuyện.
Đáng tiếc, nó lại trở thành mâu thuẫn lớn nhất giữa ông và ta.
Nhưng mà, trong thời điểm này, ông chịu tới gặp ta, Hư mỗ cũng có chút an ủi trong lòng, giao tình năm mươi năm nhìn chung còn có chút đọng lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911857/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.