Hàn Bách trong đầu rối bời đi theo Phạm Lương Cực về tới Tả gia lão hạng.
Lúc này bầu không khí bên trong tiệm tràn đầy vui vẻ, hắn đành đè nén đau khổ trong lòng bước vào bên trong.
Ba nàng Tả Thi, Phạm Báo và Nhan Như Yên đang đùa giỡn cùng Tiểu Văn Văn trông thấy hai người Hàn, Phạm bước vào thì tất cả đều ngừng lại.
Tả Thi vui mừng nói: “Tiểu Văn Văn, con nhìn xem ai tới kìa! Mẹ chỉ cho con nói sao nhỉ?”
Tiểu Văn Văn nhảy lên xoay người lại, con mắt mở lớn chăm chú nhìn hai người.
Cô bé nhìn Phạm Lương Cực trước rồi do dự hỏi: “Là ông sao?”
Phạm Lương Cực cười như nắc nẻ nói: “Đúng! Ta cũng là cha con, nhưng là cha nuôi.”
Mặt Tả Thi ửng hồng, lườm lườm nhìn Phạm Lương Cực, tiếp đó quay qua nháy nháy mắt với Hàn Bách.
Hàn Bách nhìn thấy cô bé nhanh nhảu dễ thương kia thì trong lòng vui vẻ, hắn một chân quỳ xuống, hai tay giang ra nhẹ giọng nói: “Bé con ngoan! Đến đây với cha nào!”
Mặt Tiểu Văn Văn đỏ lên, giậm chân nói: “Cháu không phải là ‘bé con’, là Tiểu Văn Văn.” Nói xong thì nhảy vào lòng Tả Thi, không chịu quay lại nhìn.
Hàn Bách da mặt vốn rất dày, liền cười ha ha, đứng lên, đi tới phía sau cô bé, quỳ xuống nhỏ nhẹ: “Là cha sai, con là Tiểu Văn Văn, là Tiểu Văn Văn thông minh nhất.”
Tả Thi dục giã: “Tiểu Văn! Con quên mẹ đã bảo làm thế nào sao?”
Tiểu Văn Văn vụt quay người lại như gió xoáy, ôm lấy cổ Hàn Bách, hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911853/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.