Nghiêm Vô Cụ quỳ rạp dưới đất, bẩm báo cho Chu Nguyên Chương đang ngồi chễm trệ trước Long trác ở trên cao: “Bàng Ban đã vào thành” 
Hai mắt Chu Nguyên Chương lóe lên tinh quang, vỗ lên bàn một chưởng rồi quát lớn: “Tốt” 
Nghiêm Vô Cụ thầm nghĩ có gì tốt cơ chứ, Bàng Ban tới thì tình thế lập tức càng thêm phức tạp và không ai có thể đoán trước được tình hình phát triển và kết quả sẽ như thế nào. 
Từ khi Đại Minh lập quốc tới nay, Chu Nguyên Chương liền hạ mật lệnh tuyệt không đi đối chọi với bất cứ chuyện gì liên quan tới Bàng Ban, thực hiện chính sách nước sông không phạm nước giếng. 
Cho đến bây giờ vẫn duy trì chính sách đó. 
Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, trầm tư một lúc lâu rồi mở mắt ra mỉm cười nói: “Vô Cụ, bình thân!” 
Nghiêm Vô Cụ đứng lên nhưng vẫn cúi đầu, tránh đối mặt với nhân vật chí tôn trong thiên hạ này. 
Chu Nguyên Chương thoải mái nằm dựa ra ghế, thản nhiên nói: “Có tra được nơi bọn chúng ở lại không?” 
Nghiêm Vô Cụ đáp: “Đã tìm được rồi. 
Đó là một khu nhà có sân trong nằm ở lưng chừng núi Kê Lung, đối diện với Quỷ Vương phủ trên Thanh Lương Sơn. 
Tòa nhà này là của một gã phú thương.” 
Chu Nguyên Chương thở phù một hơi, tinh thần hưng phấn nói: “Thật muốn để Lãng Phiên Vân đánh với hắn một trận xem kết quả như thế nào. 
Tiếc là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi tìm Hàn Bách dẫn tới đây, Trẫm có việc kêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911847/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.