Phạm Lương Cực bá vai Hàn Bách kéo về phòng lão, vừa đi vừa tặc lưỡi: “Không ngờ người kiêu sa như Tả Thi cũng bị ngươi một đêm ẵm gọn, đúng là càng ngày càng lợi hại đó!”
Hàn Bách cố kìm vui sướng trong lòng, thản nhiên: “Bổn chuyên sứ mới hiển lộ năm phần công phu, từ từ rồi Thị vệ trưởng nhà ông sẽ được đại khai nhãn giới.”
Phạm Lương Cực cười tít mắt, lôi tẩu thuốc ra hít khan mấy hơi rồi khà lên một tiếng: “Ngươi đã nghe mấy tiểu tử bọn Phạm Báo nói đến Thập đại mỹ nhân mới được giang hồ chọn ra chưa?”
Hai mắt Hàn Bách lập tức sáng rực lên: “Thập đại mỹ nhân? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lão trộm già tinh quái liếc Hàn Bách rồi giả bộ hờ hững: “Toàn là mấy tên tiểu tốt nghĩ ra để tán gẫu cho vui thôi mà, đại nhân ngài nghe làm gì cho mệt tai?”
Hàn Bách hùng hổ: “Tôi vừa cho một thê tử làm nghĩa muội của ông, có muốn tôi nghĩ lại không hả?”
Phạm Lương Cực cười hì hì, liến thoắng: “Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận! Kỳ thực cuộc tuyển chọn này đầu tiên chỉ là chuyện trà dư tửu hậu của đám đệ tử trẻ tuổi Bát phái, nhưng chẳng mấy chốc đã truyền khắp giang hồ. Bây giờ đâu đâu cũng râm ran bình phẩm về Thập đại mỹ nhân, chẳng ai còn nhớ đến Thập đại cao thủ Hắc bảng nữa. Chà, ma lực nữ nhân thật là lợi hại!”
Hàn Bách mỗi lúc một nôn nóng, càu nhàu: “Tôi bất kể, chỉ muốn biết thập đại mỹ nữ ấy rốt cuộc là những ai?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911714/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.