Hàn Bách tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu. Chưa mở mắt, cảm giác thư thái đã tràn ngập thân thể.
Chàng chợt cảm thấy rõ ràng sáu ánh mắt đang chiếu trên người mình, thứ linh giác ấy thật tinh minh chắc chắn, tuyệt đối không thể sai lạc.
Hàn Bách thậm chí còn phân biệt được rõ đâu là ánh mắt của Chiêu Hà, Nhu Nhu và Tả Thi. Nhãn thần trong mỗi cái nhìn khác biệt theo tâm tính của từng nữ nhân, nhưng đều nồng đượm ý tình làm chàng như nóng rực trên da thịt.
Hứng khởi bột phát, Hàn Bách thiếu chút nữa thì nhảy lên đến tận trần nhà.
Ta đã trở nên lợi hại thế sao?
Ý nghĩ tinh quái chợt hiện, Hàn Bách cố nén hưng phấn, mượn thế lật người úp mặt lên gối giả vờ ngủ tiếp.
Chàng muốn nghe xem ba nữ nhân kia nói với nhau thế nào về mình.
Bước chân khe khẽ gần lại, hương thơm trên người Nhu Nhu tỏa vào khứu giác, tiếng màn vén lên rồi nghe giọng nàng dịu dàng: “Gã quỷ lười biếng này lại ngủ rồi nhưng cũng khó trách hắn. Cả đêm qua hắn cuồng si như thế, không mệt mới là lạ!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nàng buông màn xuống quay lại nói với nhị nữ phía sau: “Thế nào mà hôm nay trên thuyền đều như phát điên hết cả, Trần công sáng sớm đã trèo lên vọng đài ngồi hát nghêu ngao, Phạm đại ca thì nằm dưới sàn bất tỉnh nhân sự, Phạm Báo cùng mấy huynh đệ đáng nhẽ phải đi tuần thì cứ ở lì trong phòng, Chiêu Hà trời chưa sáng đã chạy tìm phu quân, Thi tỉ thì chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-vu-phien-van/3911713/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.