Lúc ăn lẩu, Tô Miểu rất chú ý không để Tiểu Xu ăn quá nhiều chua cay, múc cho cô bé một bát nước dùng, vớt bớt dầu ớt đi.
Mặc dù Tiểu Xu không thích, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời chị gái.
“Em có thể ăn cay!”
Lúc mẹ mang thai em ăn quá nhiều ớt, em mỗi năm đều nổi mẩn ngứa, quên rồi sao?”
Tiểu Xu tò mò hỏi: “Mẹ cũng thích ăn cay sao?”
“Ừm, rất thích.”
Thấy tâm trạng của Tô Miểu đi xuống rõ ràng, Trì Ưng cầm thìa canh, kiến nghị với Tiểu Xu: “Nhóc con, em có dám múc một bát dầu ớt húp không?
“Vì sao em phải làm thế?”
“Uống một bát, anh sẽ mua cho em nguyên bộ Lego của Disney.”
“Aaa, em muốn! 10 bát cũng có thể uống!”
“…”
Tô Miểu trừng mắt với Trì Ưng, cướp lấy thìa canh, đẩy tay của anh ra: “Đâu ra người dụ con nít như cậu chứ, đồ anh trai xấu xa!”
“Anh là anh trai xấu, Tiểu Ưng là chị gái tốt.”
“Đừng gọi tôi là Tiểu Ưng, tôi làm gì xứng làm Tiểu Ưng của cậu...” cô hừm nhẹ, lười để ý đến anh.
Tiểu Xu gắp trong dầu ớt ra một miếng thịt bò cay cho Trì Ưng: “Anh trai, anh ăn đi.”
“Cảm ơn Tiểu Xu.” Trì Ưng chưa kịp động đũa, ngay tức khắc Tô Miểu đã từ trong bát của anh gắp mất miếng thịt bò: “Anh trai không ăn.”
“Vì sao thế ạ?”
“Sức khỏe anh trai không tốt, không ăn ớt.”
“Nói bậy, sức khỏe anh trai rõ ràng rất tốt, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547222/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.