Tô Miểu cố chấp rút tay lại, ôm lấy nửa người phía bên trên không có gì che phủ, ngồi xuống bên giường, nhìn anh đầy căm hận, khóe mắt thấp thoáng óng ánh nước——
“Cậu rời đi, còn hỏi tôi sống sao?”
“Tôi sống thế nào, đều không liên quan đến cậu.”
Trì Ưng đi đến, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.
Đây là cơ thể anh đã vô số lần phát họa trong tâm trí, đẹp đến nỗi gần như khiến anh ngạt thở.
Nhưng thời khắc này, tim của anh lại bị nỗi buồn xâm chiếm toàn bộ.
Anh cho rằng cô sẽ sống tốt, anh cho rằng Tiểu Ưng của anh có thể rất kiên cường, giống như anh...
Nhưng anh sai rồi, sai hoàn toàn.
Anh căn bản không dám tưởng tượng, những năm này, Tiểu Ưng của anh những năm đã vật lộn trong vực thẳm vô vọng như thế nào.
“Tự làm tổn thương mình, sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút?”
Cô nghiêng đầu, không trả lời.
“Cậu nhớ tôi, hay nhớ mẹ?”
Câu nói này giống như chạm vào đáy lòng, cô gái trong phút chốc không kìm được cảm xúc, đó là hai người quan trọng nhất nhất nhất của cô, là hai người mà cô dành cả đời để nhớ nhung.
Hai người này đều rời xa cô, vứt bỏ cô lại trong địa ngục không đáy, không thể trở mình.
Trì Ưng đưa tay xoa mái tóc dài đen nhánh của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải giúp cô: “Sau này không được như thế này nữa.”
Tô Miểu dùng tay ra sức lau đi nước mắt, giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ung/2547220/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.