Bà Phùng bị đau, quay đầu nhìn lại liền bị ánh mắt của Nhược Chu trấn áp!
Nhược Chu lạnh lùng quát: “Buông tay!”
Bà Phùng theo bản năng buông tay ra.
Lúc này Nhược Chu mới thả bà Phùng ra, nhìn về phía Trương Nhụy, quan tâm hỏi: “Biểu muội không sao chứ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Biểu tỷ của Huyên Bảo cũng chính là biểu muội của hắn, từ nhỏ đến lớn Nhược Chu vẫn luôn xưng hô với Trương Nhụy như vậy.
Tóc tai Trương Nhụy đều bị bà Phùng giật cho rối tung, nàng đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, một chút cũng không muốn để Nhược Chu nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Muội không sao, đa tạ Đại biểu ca.”
Lúc này bà Phùng mới nhớ ra, vừa rồi rõ ràng là Trương Nhụy đè con trai bà ta ra đánh, nàng ta thì có thể có chuyện gì chứ? Là con trai bà ta có chuyện mới đúng!
Bà Phùng trong nháy mắt lấy lại khí thế, hùng hổ nói: “Nhược đại công tử, ngài đến thật đúng lúc, ngài hãy phân xử xem!”
Nhược Chu vẫn nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt Trương Nhụy, hắn quay sang nhìn Phùng Cảnh Trung: “Ngươi đ.á.n.h nàng ấy?”
Ánh mắt Phùng Cảnh Trung né tránh.
Bà Phùng lập tức nói: “Là ta đ.á.n.h đấy! Thì sao nào? Nó đè con trai ta ra đánh, chẳng lẽ ta còn không được đ.á.n.h nó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
“Trương thị quả thực quá đáng, muốn phản rồi! Con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061272/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.