“Cho nên ngươi và mẹ ngươi mặt dày đi cầu xin người khác sắp xếp chức quan cho, mới là điều thực sự khiến ta không dám ngẩng đầu! Các người không thấy mất mặt, nhưng ta thấy! Quả thực không biết cái gọi là gì!”
“Bốp!” Phùng Cảnh Trung không nhịn được tát Trương Nhụy một cái! Nhưng kỳ lạ thay, cái tát này đ.á.n.h vào mặt Trương Nhụy, lại đau ở trên mặt hắn.
Mặt Trương Nhụy đỏ lên, nhưng không hề đau đớn. Còn mặt Phùng Cảnh Trung lại đau rát. Hắn vẻ mặt hoảng sợ!
Tuy rằng không đau, nhưng Trương Nhụy cũng không chịu nổi, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị ai đánh!
Nàng trực tiếp lao tới tát Phùng Cảnh Trung một cái! Dường như một cái tát chưa đủ hả giận, nàng lại đ.á.n.h hắn tiếp. Dường như muốn trút hết cơn giận bị mẹ chồng làm khó dễ mấy ngày nay lên người hắn.
Trong ký ức của Trương Nhụy, thực ra nàng chưa từng chịu khổ, nàng chỉ nhớ khi còn nhỏ cha mẹ rất thương nàng. Tuy bà nội đối xử với ba chị em nàng không tốt, luôn châm chọc mỉa mai, mắng là "bồi tiền hóa" (con gái lỗ vốn),có đồ ngon đều cho hai biểu đệ con cô em chồng ăn. Nhưng bà nội cũng không đ.á.n.h ba chị em nàng, sau này mẹ nàng m.a.n.g t.h.a.i em trai, bà nội liền đối xử với các nàng rất tốt!
Nhà họ Trương mở tiệm tạp hóa, nàng từ nhỏ đã không thiếu ăn thiếu mặc, sau này nhà họ Trương nhờ nhà họ Nhược mà phất lên như diều gặp gió. Hiện tại cha nàng Trương Thành đã mở tiệm tạp hóa ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061271/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.