Hơn nữa binh lính tuy bắt đầu luyện, nhưng luyện cũng như không, đa số đều làm qua loa cho xong chuyện. Người nghiêm túc cũng có nhưng không nhiều, bởi vì con người ta thường có tâm lý hùa theo đám đông.
Ngươi không hòa nhập, liền dễ dàng bị xa lánh, bị nhắm vào.
Hơn nữa không thấy tướng lĩnh đâu để dẫn dắt huấn luyện.
Chức vị cao nhất trong toàn bộ quân doanh lúc này phỏng chừng chỉ có Bách phu trưởng.
Con người đều có tính ỳ và thói hư tật xấu, không có người đốc thúc là muốn lười biếng ngay.
Không có tướng lĩnh dẫn dắt, binh lính huấn luyện cũng chẳng tận tâm. Chạy bộ tùy tiện một lúc, tên Bách phu trưởng kia liền để binh lính tự hành huấn luyện, còn bản thân hắn thì chui về ổ chăn ngủ tiếp.
Binh lính sau khi Bách phu trưởng đi rồi, làm bộ đ.á.n.h nhau một hồi, rồi cũng lần lượt trốn về chăn ấm.
Chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ doanh trại huấn luyện đã không còn bóng người.
Lần này Thái hậu không tức giận, bà nói với Chu Luật Đông: “Chu tướng quân, ngươi đi truyền tin cho quân doanh ngay bây giờ!”
“Rõ!” Chu Luật Đông lĩnh mệnh rời đi.
“Đi thôi! Vào quân doanh xem sao.”
Giờ khắc này Thái hậu liên tưởng đến rất nhiều điều.
Từ chuyện ở bến tàu, lại đến thái độ luyện binh của binh lính, rồi đến việc biên cương thái bình đến mức không tưởng trong mấy năm nay.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Vốn dĩ bà cho rằng nước láng giềng vì muốn mua giống lúa của nước Hiên Viên nên sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061242/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.