Khi ăn thịt dê nhúng, Nhược Huyên làm bẩn tay, bèn trực tiếp đưa tay đến trước mặt Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết thuần thục lấy khăn ra, giúp nàng lau sạch.
Lúc khóe miệng Nhược Huyên dính bẩn, chẳng đợi nàng nói, chiếc khăn đã được đưa tới trước mặt.
Yến Kiều Kiều nhìn thấy Nhược Huyên ăn uống thỏa mãn, được chăm sóc chu đáo đến từng chân tơ kẽ tóc, đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi.
Huyên Bảo ngồi cạnh nàng và Nhược Chu, nhưng đâu có được chăm sóc kỹ càng như vậy.
Đương nhiên, Nhược Chu chăm sóc Huyên Bảo cũng rất chu đáo, nhưng lại thiếu đi sự tâm ý tương thông, không phải kiểu không cần nói cũng biết phải làm gì như Hiên Viên Khuyết.
Yến Kiều Kiều không còn ngăn cản Hiên Viên Khuyết và Nhược Huyên ngồi cùng nhau nữa.
Cơm nước xong xuôi, lúc lên đường, Yến Kiều Kiều nhớ lại từ nhỏ đến lớn đều là Nhược Huyên quấn lấy Cửu biểu ca, chỉ huy huynh ấy làm cái này cái kia, còn Cửu biểu ca rất ít khi chủ động tìm Nhược Huyên.
Nàng cảm thấy có phải mình đã hiểu lầm rồi không? Thật ra ngày thường đều là Nhược Huyên chủ động thân cận Cửu biểu ca, nếu Huyên Bảo không tìm hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không chủ động tìm Huyên Bảo.
Bọn họ cảm thấy Cửu biểu ca đối xử đặc biệt với Huyên Bảo là bởi vì Cửu biểu ca không bao giờ từ chối Huyên Bảo.
Người khác đừng hòng nhận được đãi ngộ đó ở chỗ Cửu biểu ca, đến một câu trả lời hắn cũng lười nói.
Nàng nhịn không được hỏi Nhược Huyên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5061238/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.