(Phần truyện về Huyên Bảo lúc nhỏ đã kết thúc, tiếp theo là tình tiết khi Thần quân và Huyên Bảo trưởng thành)
Một ngày trước khi rời đi, Nhược Huyên vẫn như thường lệ vào cung tu luyện cùng Hiên Viên Thần quân: “Hiên Viên ca ca, ta đi Giang Huyện, huynh sẽ đến thăm ta chứ?”
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, trả lời: “Không rảnh.”
Hiên Viên Khuyết năm nay đã mười bốn tuổi, dung mạo ngày càng giống vị Thần quân cửu thiên trước kia, siêu phàm thoát tục, thần thánh không thể xâm phạm. Hoàng thượng có đôi khi nói chuyện với đứa con trai này còn thấy hơi sợ, chứ đừng nói đến các đại thần. Mỗi vị đại thần đều không dám nhìn thẳng vào hắn, cảm giác như đứng trước Cửu hoàng t.ử thì mọi tâm tư đều bị nhìn thấu.
Lúc này, tất cả thần t.ử đều thầm may mắn vì Cửu hoàng t.ử không phải Thái tử! Nếu Cửu hoàng t.ử sau này làm Hoàng thượng, bọn họ chắc chẳng dám mở miệng nói câu nào, mà cũng chẳng cần nói! Cửu hoàng t.ử chỉ cần liếc mắt một cái là biết tâm tư của họ, còn cần nói gì nữa? So với Cửu hoàng tử, Thái t.ử thật sự khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Cả kinh thành này cũng chỉ có Nhược Huyên là không sợ khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thậm chí ngày nào cũng chọc tức hắn.
Nhược Huyên bĩu môi: “Không rảnh thì huynh làm gì?”
Hiên Viên Khuyết: “Tu luyện.”
Lý do này Nhược Huyên miễn cưỡng chấp nhận. Hiên Viên Thần quân vốn chăm chỉ như thế, không có việc gì sẽ chẳng vô duyên vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5060773/chuong-645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.