Nha hoàn của nàng ta không nhịn được nói to: "Tiểu thư, người có nghe nói gần đây có kẻ không biết xấu hổ đi khắp nơi khám bệnh cho người ta không? Đây là vì trèo cao, không có tiền sính lễ nên mới phải bán mạng như thế chứ gì?"
Một nha hoàn khác cười nói: "Có kẻ đến y quán còn chẳng mở nổi một cái, thì chẳng phải chỉ có thể dựa vào việc đi khám rong kiếm tiền sính lễ sao!"
"Không có cái đầu to thì đừng đội cái mũ lớn, đâu phải ai cũng có tiền cưới nổi cao môn quý nữ!"
...
Hai nha hoàn rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, người xếp hàng xung quanh nghe xong đều không nhịn được nhìn về phía Nhược Sơn. Sau đó họ cũng đoán ra thân phận của hắn. Chuyện lớn nhất xảy ra ở kinh thành gần đây chính là Thái hậu ban hôn Huyện chúa phủ Khánh Bình Vương cho Ngũ công t.ử Nhược gia. Tuy hai nha hoàn không chỉ đích danh, nhưng câu nào cũng ám chỉ việc đi khám bệnh dạo và cưới cao môn quý nữ, ai nghe mà chẳng hiểu đang nói đến ai.
Nhược Sơn cũng chẳng để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng chẳng bận tâm đến lời nói của hai nha hoàn kia. Khi Nhược gia gặp vận rủi, lúc hắn còn làm học đồ, những sự làm khó dễ từng gặp, những lời khó nghe từng lọt tai còn tệ hơn bây giờ nhiều.
Hiện tại hai nha hoàn kia nói vậy chẳng qua là vì không cam tâm và đố kỵ mà thôi. Và chính sự không cam tâm, đố kỵ ấy lại chứng minh hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5059470/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.