Hiện tại dù hắn muốn mở y quán ở kinh thành thì tạm thời cũng chưa có mặt bằng. Cửa hàng ở kinh thành đa phần đều là vị trí đắc địa, rất khó có người sang nhượng.
Một hôm nọ Nhược Sơn đi khám bệnh về, trên đường thấy một cửa hàng điểm tâm rất nổi tiếng đang bán kẹo râu rồng. Hắn xuống xe ngựa, bảo người đưa hắn về tự về trước, còn mình thì đứng xếp hàng. Kẹo râu rồng là món ăn trong ngự yến cung đình, vì có chữ "long" nên dân thường không được phép bán.
Nhưng chủ cửa hàng điểm tâm này là một đầu bếp làm điểm tâm từ trong cung ra, Tiên đế đặc cách cho phép ông bán kẹo râu rồng để kiếm tiền nuôi gia đình. Cảm kích tấm lòng nhân hậu của Tiên đế, ông chỉ bán kẹo râu rồng vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng, hơn nữa không nhận đặt trước, chỉ có thể đến cửa hàng mua. Do đó cứ đến mùng một và mười lăm là bên ngoài cửa hàng này lại rồng rắn người xếp hàng. Nếu không phải vì kẹo râu rồng quá đắt, chỉ nhà giàu mới ăn nổi, thì e rằng dòng người xếp hàng có thể kéo dài ra tận ngoài cổng thành.
Nhược Sơn nghĩ đến Huyên Bảo thích ăn đồ ngọt, kẹo râu rồng này lỡ dịp phải đợi nửa tháng nữa, nên hắn mới xuống xe ngựa xếp hàng.
Gần đây Chiêu Hoa đều ở nhà thêu của hồi môn. Tuy có thợ thêu giúp đỡ nhưng nàng vẫn muốn tự tay thêu nội y và hỉ phục, đặc biệt là nội y cho Nhược Sơn. Nàng vốn tính tình hoạt bát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5059469/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.