Sau khi Nhược Sơn đi, Nhược Huyên lập tức truyền âm cho Hiên Viên Khuyết: "Hiên Viên ca ca, Khánh Bình Vương hẹn Ngũ thúc muội gặp mặt, chúng ta đi nghe lén được không?"
Hiên Viên Khuyết không chút do dự từ chối, chuyện ngu xuẩn như vậy hắn sẽ không làm lần thứ ba: "Không đi!"
Nhược Huyên: "Ồ, vậy muội tự đi đây!"
Hiên Viên Khuyết: "Muội dùng thuận phong nhĩ nghe một chút là được rồi mà?"
Nhược Huyên: "Không được, nghe nói Thiên Hương Lâu ở kinh thành cao năm tầng, đứng trên mái nhà chắc chắn có thể nhìn xuống toàn thành, muội chưa thử bao giờ, muốn đi xem. Hiên Viên ca ca, huynh có muốn thử cảm giác nhìn xuống toàn thành không?"
Hiên Viên Khuyết: "Không cần."
Đừng nói nhìn xuống toàn thành, nhìn xuống thiên hạ hắn cũng nhìn chán rồi, có gì đẹp đâu! Hắn chẳng có chút hứng thú nào. Tuyệt đối không cùng đóa hoa ngốc kia làm chuyện ngu xuẩn thêm lần nữa! "Ồ."
Nhược Huyên không nói chuyện với Hiên Viên Thần quân nữa, nàng bảo với Lưu thị là đi ra ngoài cùng Ngũ thúc.
Lưu thị cũng không nghi ngờ, dù sao các thúc bá của Huyên Bảo đều rất yêu quý nàng, thường xuyên dẫn cháu gái đi chơi. Lưu thị chỉ hỏi: "Ngũ thúc con đi gặp Khánh Bình Vương mà, mang con theo không sợ làm phật ý Khánh Bình Vương sao?"
Nhược Huyên: "Con đáng yêu thế này, sao lại làm Khánh Bình Vương phật ý được? Con sợ Khánh Bình Vương không thích Ngũ thúc nên mới đi. Hiên Viên ca ca cũng đi, bọn con ở phòng bên cạnh, không làm phiền Ngũ thúc đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5057313/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.