Nhược Xuyên biết Khánh Bình Vương, hắn đến kinh thành một tháng đã tìm hiểu rõ các đại thế gia và quyền quý ở đây, bèn nói: "Chiêu Hoa Huyện chúa là con gái của Khánh Bình Vương. Hôm Trạng nguyên dạo phố, Chiêu Hoa Huyện chúa nhìn Ngũ ca không dưới ba trăm lần."
Nhược Giang, Nhược Hà, Nhược Thủy đều nhìn sang Nhược Xuyên: "Còn có chuyện này sao?"
Nhược Sơn nhíu mày: "Đừng nói bậy!" Lời này truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh nữ tử.
Bà Lôi cũng nghiêm giọng nói: "Không được nói năng linh tinh!" Thế đạo bất công với nữ tử, một câu nói cũng có thể hủy hoại cả đời người con gái.
Nhược Xuyên vội nói: "Đệ sai rồi, lúc đó Ngũ ca đang bế Huyên Bảo, Chiêu Hoa Huyện chúa nhìn Huyên Bảo đấy. Ngũ ca có gì đẹp đâu, Huyên Bảo nhà ta mới đẹp!"
Nhược Huyên: "..."
Nàng muốn nói không phải đâu, Chiêu Hoa Huyện chúa nhìn Ngũ thúc đấy. Nhưng mà... nếu nàng phủ nhận, chẳng phải là thừa nhận mình xấu sao? Không được!
Thế là Nhược Huyên gật đầu: "Đúng rồi, Chiêu Hoa Huyện chúa nhìn con đấy, Ngũ thúc không đẹp bằng con, Chiêu Hoa Huyện chúa không nhìn Ngũ thúc, nàng nhìn con."
Nhược Sơn: "..."
Bà Lôi thấy rất có lý: "Đúng vậy, Huyên Bảo nhà ta đi đến đâu là ánh mắt mọi người đổ dồn về đó."
Nhược Huyên cũng thấy vậy, mọi người đều thích ngắm nàng. Nàng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt buồn rầu, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa đáng đ.á.n.h đòn nói: "Lớn lên xinh đẹp quá cũng khổ, biết làm sao được!"
Ai bảo nàng là hoa chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5057103/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.