Chênh lệch lớn vậy sao? Nhược Huyên quyết định: “Sau này con muốn đi phương Bắc hái nhân sâm. Con còn muốn trồng nhân sâm nữa!”
Nàng trồng d.ư.ợ.c liệu cả một ngọn núi ở đây, thu hoạch xong cũng chỉ kiếm được bằng tiền một cây nhân sâm này.
Đến lúc đó nàng sẽ trồng đầy nhân sâm ở phương Bắc, rồi mang về phương Nam bán.
Nhược Sơn không nỡ làm nhụt chí cô cháu gái nhỏ, không nói ra sự thật là nhân sâm đâu có dễ trồng như vậy, lại nói phải đủ năm đủ tháng mới có giá trị.
Nhược Sơn về nhà, Lôi bà t.ử rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe kể lại sự tình, tuy tức giận và đau lòng nhưng bà vẫn cười động viên: “Về nhà là tốt, về nhà chăm sóc ruộng d.ư.ợ.c liệu của gia đình, cái thân già này của ta đỡ mệt hơn bao nhiêu. Ngày thường có đau đầu sổ mũi cũng không cần chạy vào thành khám nữa.”
Nhược Sơn cười, nương hắn là người mẹ tốt nhất trên đời, chuyện gì đến tay bà cũng hóa nhỏ, đều nhìn nhận rất thoáng.
Nhược Huyên lại hỏi: “Nãi nãi, bà mệt ở đâu? Chỗ nào không thoải mái, con đ.ấ.m bóp cho bà, đảm bảo một lát là khỏe ngay!”
Cả nhà đều bật cười.
~
Ngày hôm sau, Nhược Huyên lên núi, líu lo kể chiến tích đại phát thần uy hôm qua ở y quán cho Hiên Viên Khuyết nghe, sau đó lại khoác lác: “Ta muốn mở một y quán cho ngũ thúc.”
Hiên Viên Khuyết thản nhiên nói: “Có phải ngươi muốn tìm sư phụ cho ngũ thúc ngươi không?”
Nhược Sơn làm học đồ ở y quán, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5042647/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.