Nhược Sơn xoa đầu cô cháu gái nhỏ, cười nói: “Được, vậy sau này ngũ thúc nhờ cậy Huyên Bảo nuôi nhé!”
Thật ra hắn cũng nên về nhà từ sớm rồi, trong nhà hiện tại có biết bao nhiêu ruộng d.ư.ợ.c liệu cần chăm sóc.
“Được ạ, Huyên Bảo nuôi ngũ thúc.”
“Lại đây với nương nào, để ngũ thúc con đi thu dọn hành lý.” Lưu thị dang tay về phía Nhược Huyên.
Nhược Sơn trao Huyên Bảo lại cho Lưu thị, rồi quay về phòng trọ của mình thu dọn đồ đạc.
Phương Oánh Oánh vội vàng chạy theo sau.
Nhược Huyên định ngăn cản, nhưng một ngày dùng quá nhiều pháp thuật sẽ dễ bị người ta phát hiện ra điều bất thường.
Thôi bỏ đi!
Quan trọng nhất là, vừa rồi phong ấn đôi vòng tay kia đã tiêu tốn không ít linh lực, nàng còn lại chẳng bao nhiêu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nàng hiện tại đúng là yếu nhớt.
Nhược Huyên nhìn chằm chằm Trang thị: “Còn không mau lấy nhân sâm trăm năm và linh chi 50 năm của ngũ thúc ta ra đây?”
Mọi người cũng hùa theo: “Đúng vậy! Mau lấy ra đây, đừng có hòng lấy hàng dởm thay hàng xịn, lừa gạt Vô Ưu quận chúa còn nhỏ tuổi, chúng ta sẽ giúp quận chúa kiểm tra.”
“Đúng thế, mau lấy ra, chúng ta giúp tiểu quận chúa xem hàng.”
Trang thị: “...”
Tim bà ta đang rỉ máu! Nhân sâm trăm năm? Cả cái y quán này chỉ có đúng hai cây thôi.
Biết sớm thế này, vừa rồi nhận lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5042646/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.