Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Hái được d.ư.ợ.c liệu chưa?”
“Vẫn chưa, muội hết sạch nội lực rồi.”
Hiên Viên Khuyết xoay người lại, ghét bỏ nói: “Chỉ chút tu vi ấy cũng dám một mình lên núi, muội không sợ tối nay phải ngủ lại trong núi sao?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Còn trông cậy vào con ch.ó kia bảo vệ nàng à? Nhược Huyên lập tức leo lên lưng Hiên Viên Khuyết, ôm cổ hắn: “Không sợ, trời tối muội không về được thì bảo ca ca Hiên Viên tới đón muội.”
Khóe miệng Hiên Viên Khuyết giật giật, đóa hoa này quen thói sai bảo người khác rồi!
“Đi đâu?”
Nhược Huyên liền chỉ cho hắn một hướng.
Hiên Viên Khuyết liền cõng nàng thi triển khinh công bay nhanh về hướng nàng chỉ.
Mãi cho đến chập tối, vượt qua mười mấy ngọn núi lớn, đến mỏ vàng cũng tìm được một cái, Nhược Huyên mới tìm đủ đồ vật nàng cần, dẹp đường hồi thôn.
Hiên Viên Khuyết cõng nàng xuống núi, tò mò nàng tìm những d.ư.ợ.c liệu và đá đó để làm gì: “Muội tìm mấy thứ này có tác dụng gì?”
“Dùng để làm loại huỳnh quang phấn muốn sáng thì sáng đó ạ!”
Hiên Viên Khuyết vừa nghe đến phấn, liền nghĩ tới son phấn, trong lòng cảm thấy không ổn. Nàng không phải định thêm huỳnh quang phấn vào mấy thứ son phấn nàng làm ra, để mặt người ta phát sáng đấy chứ?
Nghĩ đến mấy hôm trước nàng nói muốn chuẩn bị cho hắn một phần quà sinh nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5037588/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.