Trong nhà không có nguyên liệu làm chất ức chế ánh sáng, bởi vậy nàng cần lên núi thu thập, hơn nữa mấy thứ kia chỉ trong núi sâu mới có, vì thế nàng liền tiện thể mang theo Ma Tôn.
Ma Tôn có vạn năm tu vi chỉ cần sủa một tiếng, mấy con mãnh thú chúa sơn lâm gì đó đều phải sợ tới mức trốn trong hang run lẩy bẩy.
Mang theo Ma Tôn an toàn được đảm bảo.
Nhược Huyên truyền âm từ xa cho Hiên Viên Thần Quân, nói cho hắn biết nàng muốn vào núi hái thuốc, hôm nay không đi học, liền mang theo ch.ó trắng nhỏ lên núi.
Trên đường lên núi, đi ngang qua ruộng t.h.u.ố.c nhà mình, Nhược Huyên thấy đại bá đang giúp tỷ tỷ Hạnh Hoa gánh nước.
Cha và mẹ Hạnh Hoa chủ yếu phụ trách tưới thảo d.ư.ợ.c trong ruộng thuốc.
Gánh nước lên núi là việc tốn sức, Hà Hạnh Hoa thương cha mẹ, mỗi ngày đều dậy sớm, giúp gánh vài thùng nước lên núi, giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Nhược Hải quen dậy sớm từ lúc trời chưa sáng để huấn luyện, hiện tại hắn đã chạy được hai ngọn núi. Lúc trở về, vừa lúc thấy Hà Hạnh Hoa đang gánh một gánh nước lên núi.
Nhìn dáng người đối phương, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là nữ t.ử tối hôm qua.
Nhược Hải liền tiến lên, bàn tay to nắm lấy đòn gánh trên vai nàng, trực tiếp chuyển cả gánh nước từ vai nàng sang vai mình.
Dọa Hà Hạnh Hoa nhảy dựng.
Nàng quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhược Hải thản nhiên giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5037587/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.