Giang thị kinh ngạc nói: “Hả? Nghi Sơ cô nương chính là Chân Nghi sao? Chuyện này... Nàng thay đổi cũng quá lớn đi! Con đều không nhận ra.”
Giang thị lúc rảnh rỗi cũng hay phụ giúp hái hoa, đã gặp Nghi Sơ vài lần, chỉ cảm thấy cô nương này thật xinh đẹp, giơ tay nhấc chân cứ như tiểu thư khuê các, nàng nửa điểm cũng không liên hệ người đó với Chân Nghi.
Rốt cuộc cả khí chất, dung mạo cùng ngôn hành cử chỉ đều không giống nhau.
Không đúng, dung mạo vẫn có nét tương tự, nhưng Chân Nghi đâu có trắng, có đẹp như Nghi Sơ được! Nhược Huyên: “Tỷ tỷ Nghi Sơ trở nên xinh đẹp hơn nhiều, nhị bá nương đương nhiên không nhận ra, chắc cả cái thôn này không mấy người nhận ra được đâu.”
Hơn nữa Nhược Huyên có cách làm cho lão Chân và Đàm bà t.ử không nhận ra Chân Nghi, việc này đối với nàng chỉ là vấn đề dùng một cái tiểu tiên thuật.
Lưu thị đã sớm nhìn ra Nghi Sơ chính là Chân Nghi, không có chút kinh ngạc nào.
Nàng tò mò nhìn về phía mẹ chồng, không biết bà có còn đồng ý cho tam bá của Huyên Bảo cưới Chân Nghi hay không.
Chân Nghi cũng là số khổ, vớ phải cha mẹ ruột như vậy.
Lôi bà t.ử nhìn về phía Giang thị cùng Lưu thị: “Vợ lão nhị, vợ lão tứ, các con thấy sao?”
Nhược gia hiện tại chưa phân gia, Chân Nghi cưới về là phải sống chung một chỗ với đại gia đình, tự nhiên cần hỏi qua ý kiến hai cô con dâu.
Giang thị theo bản năng nhìn về phía Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5037577/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.