Nhược Hà: “...”
Vậy vẫn là để đại ca cưới đi!
“Nương định tìm hiểu thế nào?”
Lôi bà tử: “Trương bà mối có nói địa chỉ nhà cô ấy. Ta trước giả vờ đi thăm người thân, lén nhìn xem cô nương kia thế nào. Con không phải thường xuyên tới gần đây mua gỗ sao, con đi mua gỗ đi! Nửa canh giờ, không đúng, một canh giờ sau quay lại cổng thôn đón bọn ta.”
Nhược Hà còn có thể nói gì, hắn đành phải đ.á.n.h xe ngựa đi lâm trường gần đó xem có gỗ tốt không.
Tòa phủ đệ của Huyên Bảo trong thành còn thiếu rất nhiều gia cụ, hắn vẫn luôn tìm gỗ tốt.
Hơn nữa Nhược Hà còn tính toán về sau mở một cửa hàng gỗ, chuyên môn đóng đồ gia dụng cho người ta.
Lôi bà t.ử dắt tay Huyên Bảo đi vào thôn Hạnh Hoa.
Hiện tại sắp đến giữa trưa, nhà nhà không phải đang nấu cơm thì là đang ăn cơm, trong thôn khói bếp lượn lờ.
Bởi vậy đi trong thôn cũng không gặp người nào.
Lôi bà t.ử nghe nói nhà kia ở cuối thôn, là nhà cuối cùng, trong nhà nghèo, nhà tranh vách đất, rất dễ tìm. Trương bà mối còn nói nhà này sinh ba con gái một con trai.
Nguyên nhân khiến Lôi bà t.ử động lòng là nhà này biết sinh con gái.
Bà ngoại của Huyên Bảo cũng là người biết sinh con gái, chả thế mà Lưu thị di truyền cái bản lĩnh này, liền sinh cho bà một đứa cháu gái bảo bối như Huyên Bảo!
Hai bà cháu đi đến cuối thôn.
Lôi bà t.ử đ.á.n.h giá ngôi nhà tranh cũ nát nhất thôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5036714/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.