Hai con ngựa dừng lại, mũi ngựa thẳng hàng nhau, còn quay sang nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
Rất tốt, chúng nó đã bỏ xa đồng bạn ở phía sau tít tắp!
Trong nháy mắt, hai chú ngựa con cảm thấy mình vô cùng lợi hại!
Đầu ngựa đều ngẩng cao, lỗ mũi hướng lên trời.
Lúc này Nhược Huyên cũng quay đầu lại nhìn về phía các bạn nhỏ: “Bọn họ chậm quá!”
Yến Hành bị bỏ lại mấy trăm mét lúc này đã đuổi tới nơi.
Đám trẻ phía sau mới chạy được một nửa, còn xa lắm!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nghe thấy Nhược Huyên nói, Yến Hành thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống!
Chậm? Là hai đứa nhóc này quá nhanh được không!
Hắn đã thúc Truy Phong liều mạng đuổi theo, nhưng vẫn đuổi không kịp!
Ngự mã thuật có giỏi đến đâu, lần thi đấu này chỉ là chạy trên đường đua thôi, không có độ khó gì, biết cưỡi ngựa là được, mấu chốt còn phải là ngựa tốt!
Nghĩ đến đây, Yến Hành không thể chờ đợi được nữa nhảy xuống ngựa đi xem hai con ngựa bọn họ cưỡi.
Bốn phía càng ngày càng nhiều người tụ tập lại đây, mọi người nghị luận sôi nổi:
“Hai đứa bé kia là con trai và con gái của Đại tướng quân sao? Cũng quá lợi hại đi! Ta cảm giác Đại tướng quân cưỡi cũng không nhanh bằng bọn nó!”
“Không phải, con trai và con gái Đại tướng quân đang ở phía sau kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5036702/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.