Lâm Kính cũng nhìn về phía Phương Cường, hắn cảm thấy Phương Cường nhất định biết thân phận đối phương, cho nên mới lên tiếng giúp đỡ.
Phương Cường lắc đầu: “Ta làm sao mà biết được?”
Lâm Kính nửa điểm cũng không tin, hắn cảm thấy Phương Cường nhất định là biết cái gì đó nên vừa rồi mới cố ý giúp Nhược Hải nói chuyện, thật quá đáng!
Người vừa nãy đẩy Nhược Hải trong lòng cũng có chút bất an, nhìn dáng vẻ người nọ thân phận không tầm thường a? Vừa rồi hắn thấy binh lính cố ý làm khó dễ Nhược Hải, liền muốn giúp một chút, lấy lòng tên binh lính kia, kết cái thiện duyên, không ngờ lại kết thành nghiệt duyên, hắn hối hận muốn c.h.ế.t.
Người xếp hàng phía sau cũng suy đoán thân phận Nhược Hải không bình thường.
Có người nhịn không được chua loét nói: “Thảo nào người ta dám mang con gái tới xếp hàng, hóa ra là có người quen trong quân doanh.”
“Mang con gái tới xếp hàng cũng có sao đâu, ngươi vừa nãy chẳng phải cũng mang mẹ tới xếp hàng còn gì!”
“Thôi đừng nói nữa, ta biết phàm là người cầm thư tiến cử vào quân doanh đều là người có bản lĩnh thực sự đấy. Ngươi tưởng ai cũng có thể dựa vào thư tiến cử mà vào quân doanh sao? Không có bản lĩnh thật sự, ai thèm tiến cử? Cho dù hiện tại không có chiến sự, cũng không đại biểu vĩnh viễn đều không có, mà dù không có chiến sự thì ngày thường cũng phải đi diệt phỉ, kiểu gì chẳng có nguy hiểm. Tiến cử một phế vật vào quân doanh, chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5036696/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.