“Hiên Viên ca ca, còn cây này nữa! Cây này cũng được!”
“Hiên Viên ca ca, đây nè! Chỗ này có hai cây! Cũng chặt được!”
“Hiên Viên ca ca...”
Thanh âm tiểu cô nương thanh thúy, linh khí phiêu dật, dụ dỗ không ít chim chóc trong rừng tới hót vang cùng nàng.
Tiếng chim hót uyển chuyển, tự thành khúc nhạc êm tai mê người.
Nhưng Hiên Viên Khuyết chỉ cảm thấy đám chim này thật ồn ào! Hắn cầm d.a.o chẻ củi, c.h.é.m một đao xuống cây trúc xanh, “Rắc” một tiếng, cây trúc non xanh biếc theo tiếng ngã xuống, thanh âm chẻ tre sát khí lẫm lẫm, dọa chim chóc trong rừng bay tứ tung!
Thế giới yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nói ngọt ngào của bông hoa nào đó.
Lũ chim chóc bị sát khí của người nào đó dọa chạy mất, cả cánh rừng lập tức trở nên yên tĩnh. Nhược Huyên không nhịn được nói: “Hiên Viên ca ca, huynh dọa chạy chúng nó làm gì? Muội còn định lát nữa bắt mấy con bồ câu non, muội muốn ăn bồ câu nướng.”
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt đáp: “Quá ồn, lát nữa sẽ nướng cho muội ăn.”
Tiếng lũ chim chóc chiêm chiếp ầm ĩ khiến giọng nói của nàng cũng yếu đi ba phần.
Nhược Huyên liền cười, đuổi đi thì đuổi đi vậy!
Nghe tiếng gió thổi xào xạc qua rừng trúc cũng rất thú vị.
Nhược Huyên tung tăng chạy nhảy trong rừng trúc, tìm kiếm những cây trúc thích hợp.
Nửa canh giờ sau, Hiên Viên Khuyết đã chặt được một đống trúc non.
Sau khi chặt xong, Hiên Viên Khuyết thuận tay niệm một cái tiên quyết. Ngay sau đó, dưới lòng đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034887/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.