Nhược Huyên cao hứng ngồi xuống.
Đồ ăn sáng ở chỗ Hiên Viên nãi nãi mỗi ngày đều không trùng món, dù sao mỗi lần nàng tới ăn đều thấy khác nhau, hình thức lại phong phú. Không giống ở nhà, mỗi ngày ăn đi ăn lại mấy món, hoặc là cháo với bánh rán, hoặc là bánh bao với cháo.
Có khác chăng là nhân bánh rán, bánh bao và nguyên liệu nấu cháo sẽ thay đổi. Nhưng vạn biến không rời bát cháo, vạn biến không rời cái bánh! Bất quá trong nhà không có đầu bếp chuyên nghiệp, đều là nãi nãi cùng mẫu thân hoặc nhị bá nương dậy làm cơm sáng, cho nên Nhược Huyên cũng ăn rất ngon lành, sẽ không chê bai. Dù sao mười ngày thì có tám ngày nàng ăn sáng ở sơn trang, hai ngày còn lại ăn ở nhà coi như thanh lọc dạ dày.
Nhược Huyên cầm đũa lên định gắp cái bánh sữa bò hình con thỏ, Hiên Viên Khuyết giữ lấy móng vuốt nhỏ của nàng: “Rửa mặt đ.á.n.h răng đã.”
Đúng rồi ha!
Vừa rồi nàng vội quá, quên rửa mặt đ.á.n.h răng!
Ngọc Hoa cô cô lập tức nói: “Huyên Bảo cô nương, Ngọc Hoa cô cô đưa con đi rửa mặt chải đầu.”
“Cảm ơn Ngọc Hoa cô cô, không cần đâu ạ, con tự làm được.” Nhược Huyên “bạch bạch bạch” chạy ra ngoài, chạy vào phòng của mình. Căn phòng đó là Hiên Viên lão phu nhân cố ý dành cho Nhược Huyên nghỉ ngơi khi học mệt, nằm ngay cạnh phòng Hiên Viên Khuyết.
Nàng dùng khăn chấm chút muối bột chà răng, súc miệng, rửa mặt, động tác liền mạch lưu loát.
Xong xuôi, đến lúc chải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034886/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.